Thanh Sơn bừng tỉnh sau giấc mộng. Trời cũng đã xế chiều. Bước xuống giường,một bàn thức ăn nghi ngút khói đã chờ sẵn. Vân Phi vẫn dáng vẻ si ngốc lúc nào,ngồi trước cửa chọc kiến đốt đến sưng đỏ.
Thấy tiếng động,Vân Phi lập tức quay lại,nở một nụ cười tươi tắn,chạy đến ôm tay nàng :
- Tỷ,tỷ dậy rồi. Muội và gia gia lo cho tỷ lắm. Tỷ có sao không? Bệnh cũ lại tái phát sao? Tỷ còn đau ở đâu không?
- Không. Tỷ không sao. Muội không phụ gia gia,ở đây nghịch ngợm là thế nào?
- Không có. Muội giúp rồi. Gia gia khỏe lắm. Không cần muội mà
- Muội chỉ giỏi cái miệng ăn thôi.
- Tỷ tỷ..
Vân Phi hờn dỗi dụi đầu vào vai Thanh Sơn. Nàng chỉ cười,nhẹ nhàng đẩy con cún con đang cuốn người sang bên cạnh. Nàng dọn thêm mấy 3 cái chén,3 đôi đũa. Nàng tinh ý kéo ghế mời gia gia vào bàn trước sau đó mới đến bản thân.
- Gia gia,từ mai người cứ nghỉ ngơi. Có chuyện gì ,Thanh Sơn sẽ giúp người. Người đừng nghe những yêu cầu vô lí của A Phi.
- Muội không có - Vân Phi giơ tay phản đối.
- Muội nói không có chính là có - Thanh Sơn liếc cô một cái - Gia gia,người cứ xem như nha đầu này không ngồi trước mặt người đi. Người ăn nhiều một chút.
- Thanh Sơn,cảm ơn con. Nhưng từ khi về đây,ta cảm thấy khỏe lạ thường,cơ thể dồi dào sinh khí,đến nói cũng không cảm thấy tức ngực và khó khăn như trước. Mấy việc trong nhà,cứ để gia gia giúp con.
- Gia gia,người nên nghỉ ngơi nhiều thì hơn. Thanh Sơn có thể làm mọi chuyện giúp người.
- Tỷ không cần gia gia giúp thì để gia gia giúp muội có được không? - Vân Phi giơ tay lần hai
- A Phi - Thanh Sơn mỉm cười - Ăn cơm!
- Gia gia,tỷ tỷ mắng A Phi. Tỷ ấy lớn tiếng với con - Vân Phi vội ôm tay gia gia tìm chỗ dựa
- Được được. Gia gia bảo vệ con.
Thanh Sơn mặc kệ tính khí