-Không được nữa rồi.Khụ..Tỷ tỷ..muội..muội...xin lỗi
- A Phi,muội nói cái gì vậy? Nhất định có cách cứu muội.
Khóe môi Vân Phi nở một nụ cười nhẹ.Không phải Vân Phi không có cách thoát khỏi sự ràng buộc hiện tại. Chỉ là...Có một số chuyện ,Thanh Sơn không nên biết thì hơn.
- Tỷ tỷ,tỷ trở về đi. Ở lại đây lâu,Diệp Thuẫn chắc chắn rất lo cho tỷ.
- Sao ta có thể bỏ muội ở lại nơi tối tăm như vậy được chứ? Chúng ta là hảo tỷ muội. Chỉ cần còn một tia hi vọng,tỷ sẽ không bỏ cuộc.
- Tối tăm? Không có,tỷ tỷ nhìn nhầm rồi. Nơi này thật sự rất đẹp.
Một cánh đồng hoa trải ra trước mắt. Vân Phi vẫn bị trói buộc trên những dây máu hình dáng kì dị. Yêu Thanh Sơn bật khóc,quỳ xuống dưới chân cô.
- Tỷ cũng biết mà. Muội không trở về được nữa. Ây ya,cứ nghĩ sẽ lấy được mạng của Vân Thanh Nham. Muội lại quá tự phụ rồi.
- Tỷ không muốn muội phải lấy mạng của Vân Thanh Nham để đòi lại công đạo cho tỷ. Tỷ không muốn muội phải căm hận Vân Thanh Nham tới mức hắc hóa. Tỷ càng không muốn tiểu muội muội đáng yêu của tỷ phải chịu thêm bất kì đau đớn nào.Tỷ chỉ cần một ngôi nhà,ở đó có tỷ,có muội ,có gia gia của chúng ta. Ba người sống thật hạnh phúc.
- Tỷ,Diệp Thuẫn đang chờ tỷ ở ngoài. Tỷ sẽ có một ngôi nhà,ở đó có tỷ,có y. Hai người sống thật hạnh phúc. Thật tiếc,muội không thể gọi y một tiếng "tỷ phu".
- Không,tỷ không muốn. A Phi,chúng ta còn Thạch Lam thần khí. Chỉ cần ...
- Tiểu nương tử,ngươi nghĩ thông rồi. Bản vương rất vui.
- Phí lời.
Vân Phi thoát khỏi những sợi dây máu một cách dễ dàng. Không phải cô thoát khỏi mà tự chúng rời khỏi,run rẩy quỳ xuống chân cô.
Vân Phi lưu luyến nhìn gương mặt xinh đẹp của Thanh Sơn một lần nữa. Bàn tay cô áp nhẹ lên gò má thanh tú của Thanh Sơn,cưỡng ép rút ra một luồng hắc khí từ cơ thể nàng sau đó tự mình hấp thụ toàn bộ.
- Đúng là tiểu nương tử của bản vương. Một tia ác niệm cỏn con,thật sự không thể làm khó được nàng
Hoa Luân tán thưởng. Hắn đứng