Edit: Lacey
"Chu Du, Tôn lão sư?"
Ngô Tú Trân nhịn không được lại tiếp tục gõ cửa, Chu Du chột dạ mà ngước lên nhìn, Tôn Hoài Cẩn cũng đồng thời nhìn xuống, tầm mắt của hai người giao nhau, Chu Du nổi cả da gà, theo bản năng mà nuốt nước bọt, kích thích đến nỗi yết hầu của người đàn ông cũng rung động theo, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên.
Bàn tay anh như cũ giữ ở sau gáy Chu Du, cắt đứt ý niệm muốn tránh né của cô, eo bắt đầu dùng sức va chạm, côn th*t căng cứng không ngừng đỉnh vào tận sâu bên trong cổ họng cô.
Chu Du không nghĩ sẽ thành ra như này, cô hoàn toàn sững sờ, thậm chí cô còn muốn nhắc nhở tên này một chút là: kim chủ của anh hiện tại đang đứng ngoài cửa đó!!
Nhưng cô không cách nào nói ra được vì dương v*t của Tôn Hoài Cẩn đang ở trong miệng cô ngang ngược ra ra vào vào, một lần lại một lần đâm vào tận cuống họng, đè lên chiếc lưỡi nhỏ nhắn khiến cô không cách nào nói ra thành lời.
Cô cũng không biết từ khi nào mà mình đã từ thế chủ động chuyển thành bị động, từ thành thạo biến thành chật vật cẩu thả...nhưng cô cũng không có thời gian để suy nghĩ, hai tay cô phải bám vào eo người đàn ông, tránh cho lát nữa chân nhũn ra sẽ trực tiếp ngồi xuống đất mất.
Tôn Hoài Cẩn không có một chút ý tứ muốn dừng lại nào, thậm chí còn dùng cánh tay còn lại giữ chặt người cô để tiện hành động hơn.
Anh cau mày, những tiếng thở gấp nóng bỏng không ngừng truyền vào bầu không khí lạnh lẽo.
Eo anh không ngừng đưa đẩy nhưng dư quang vẫn luôn chú ý đến phía cửa phòng, hình như lúc hai người vào phòng xong không có khóa cửa.
Mà cũng đúng thôi.
Nếu Tôn Hoài Cẩn có thể lường trước cô muốn dở trò thì sao có thể để mọi thứ đi đến bước đường này được.
"Tôn lão sư, Chu Du" cũng may Ngô Tú Trân không trực tiếp mở cửa tiến vào mà tiếp tục ở ngoài gõ cửa:"Có tiện mở cửa không, tôi mang cho hai người chút đồ uống, học lâu như vậy chắc là khát nước rồi."
Mẹ! Không cần uống! Mẹ nhìn xem tiểu bạch kiểm mẹ nuôi đang làm cái việc không bằng cầm thú gì đây này!!
Chu Du hận không thể khiến Ngô Tú Trân nhanh chóng mở cửa tiến vào nhìn đức hạnh của tên Tôn Hoài Cẩn này, rõ ràng là sướng đến mức sắp đem tay cô nắm đứt, kết quả nhìn lên thì anh vẫn chưng ra bộ mặt thanh tâm quả dục, lông mày nhíu lại, ánh mắt rũ xuống, một mảnh thần sắc u ám giống như người đang phải chịu đựng là anh ta vậy.
"Ô..a..."
Dưới sự thảo phạt không ngừng của dương v*t to lớn, Chu Du dùng hết sức lực cũng chỉ