Nghe thì cũng hợp lí đấy nhưng tổng thể thì vẫn làm cho người ta cảm giác có chỗ nào đó không ổn.
Tôn Hoài Cẩn có chút buồn cười, "Em đây là đang gửi tiền tiết kiệm sao, gửi ba phần, hôm nay muốn một hơi lấy ra đi.
"
Hình như cũng có chút ý tứ.
Nhưng Chu Du cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô cảm thấy chính mình rất mệt, cô đã cùng tiểu bạch kiểm vượt quá giới hạn ba lần, không những không khiến tiểu bạch kiểm thất sủng trước mặt Ngô Tú Trân, mà chính mình một lần cũng đều không được sung sướng, trái lại càng thêm tịch mịch.
Vừa lúc cuối tuần này Ngô Tú Trân không trở lại, Chu Du không có gì phải sợ hãi nên gan liền lớn lên.
Mỗi một lần khẩu giao cho anh ta, tên tiểu bạch kiểm này rất kích động, chắc là sướng, cho nên Chu Du cũng muốn thử xem rốt cuộc có bao nhiêu sướng.
Hai người nước uống cũng chưa lấy, trực tiếp vào phòng luôn, Chu Du vốn dĩ muốn lên giường nhưng Tôn Hoài Cẩn lại không thèm để ý đến cô, lập tức ngồi xuống bàn học.
"Làm sao, anh không muốn hả?"
Chu Du bĩu môi, "Chẳng lẽ em vẫn chưa đủ tư cách để anh vì em mà phục vụ sao?"
Rốt cuộc cô cũng chỉ là con gái của kim chủ, chạm vào cô đối với tiểu bạch kiểm xác thật không có chỗ nào tốt, từ quan điểm lợi ích thì điều này cũng không có gì đáng trách.
Tôn Hoài Cẩn buông túi, không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng mà đem sách vở cùng bài thi trên bàn đặt sang một bên, chừa ra một khoảng trống lớn.
"Lại đây.
"
Cái giọng điệu này giống như gọi chó gọi mèo vậy.
Chu Du đi đến trước mặt anh, nhìn Tôn Hoài Cẩn đem ghế của cô dịch ra, cũng đem ghế của chính mình lùi về sau một bước, dùng tay vỗ vỗ mặt bàn.
"Ngồi ở đây.
", biểu tình cùng giọng điệu của anh không khác gì lúc dạy học, "Chân tách ra.
"
"Anh làm như đang là khóa học giải phẫu vậy.
" Chu Du chưa học qua khóa học giải phẫu nào, cô chỉ đơn thuần cảm thấy thời điểm này mà anh nói những lời như vậy có chút giống việc công xử theo phép công, chả khác gì lúc làm thủ tục tại quầy giao dịch của ngân hàng, "Anh có thể có chút cảm xúc hay không?"
Chu Du không tin thời điểm Tôn Hoài Cẩn phục vụ Ngô Tú Trân cũng là thái độ thế này.
Nghĩ đến đây, cô cảm giác có điểm cổ quái, rốt cuộc đầu lưỡi của Tôn Hoài Cẩn cũng liếm qua mẹ cô, hiện tại liếm đến cô, trong lòng liền có khúc mắc.
Cô ngồi