Chu Đạt Sinh một buổi trưa không ở nhà, có lẽ là không muốn thấy mặt tiểu bạch kiểm nên lấy cớ ra ngoài mua đồ, vừa đi là cả một buổi trưa.
Kết quả không nghĩ tới buổi tối trở về còn phải chịu khổ ngồi xổm trong phòng bếp nấu cơm cho tên tiểu bạch kiểm kia.
Cho nên từ khi còn rất nhỏ Chu Du đã biết hai cái đạo lí: một là câu "anh nuôi em (em nuôi anh)" giữa hai vợ chồng.
Đây là câu nói dối ác độc nhất trên thế giới.
Nó sẽ ăn mòn ý chí chiến đấu của bạn, mềm hóa tay chân bạn, chờ bạn mất đi năng lực độc lập sẽ một ngụm chọc thủng cái mộng đẹp đó.
Hai là ngàn vạn đừng có tin vào lời nói của Ngô Tú Trân.
Sau khi ca học cuối cùng kết thúc, Chu Du cũng có chút mệt mỏi, chỉ là chưa kịp ngáp xong thì Ngô Tú Trân liền đi lên gọi hai người xuống ăn cơm.
Thời gian vừa đúng 5h50 thích hợp để ăn cơm.
Chu Du đều đã chuẩn bị xong tinh thần ăn tối cùng tiểu bạch kiểm, lại nghe Tôn Hoài Cẩn cự tuyệt:"Không cần, tôi trở về trường học ăn là được rồi."
Ngô Tú Trân phỏng chừng cũng không nghĩ tới anh sẽ cự tuyệt, những lời nói khách sáo đã chuẩn bị từ trước đều nghẹn lại.
Chu Du sao có thể để việc này xảy ra, liền im lặng tiến tới, đứng sau người đàn ông nhẹ kéo kéo ống tay áo anh.
Tôn Hoài Cẩn quay đầu lại, vừa lúc đối diện hai tròng mắt trong suốt của người thiếu nữ.
"Ngài liền lưu lại cùng nhau ăn bữa cơm đi, vừa lúc em còn một số vấn đề muốn hỏi."
Tiểu cô nương tuổi nhỏ mà đã biết lo cho việc học, dù sao cứ lấy cái mác học tập liền xong việc.
Chu Du được như ý nguyện mà được ngồi cùng với tiểu bạch kiểm trên bàn ăn, dường như còn sợ người ta xấu hổ, liền đem vị trí bên cạnh mình nhường cho anh:"Tôn lão sư, ngài ngồi ở đây đi."
"Được, cảm ơn."
Tôn Hoài Cẩn kéo ghế ra đoan chính ngồi xuống, vai lưng thẳng tắp giãn ra nhìn rất bắt mắt, phảng phất giống như một con thiên nga trắng thanh lãnh.
Ngô Tú Trân liền ở phía đối diện ngồi xuống, cùng anh bắt chuyện.
Ngô Tú Trân lớn lên kiều diễm, lại thêm chú ý bảo dưỡng, hiện tại đã 36, 37 nhưng ra ngoài thì thần thái đều thường xuyên lấn áp mấy cô người mẫu hai mấy tuổi.
Mấy năm nay mọi người đều khuyên Ngô Tú Trân ra ngoài tìm người khác, càng khỏi phải bàn đến những tên tiểu bạch kiểm muốn đi lối tắt kia nữa.
Kỳ thật Chu Đạt Sinh hồi trẻ cũng là một anh thanh niên tuấn lãng, có thể so với tên tiểu bạch kiểm trước mặt này.
Chỉ là nhiều năm như vậty giờ ngồi xuống cạnh Ngô Tú Trân không có một chút cảm giác giống vợ chồng, giống như người ở của phu nhân nhà giàu hơn.
Ánh mắt Chu Du thoáng nhìn qua bọt nước trên tay Chu Đạt Sinh, trong lòng càng hụt hẫng.
Ăn xong bữa cơm mà cô không biết nó có mùi vị gì, thẳng đến khi Ngô Tú Trân muốn đưa Chu Du trở lại trường học, thuận tiện đưa Tôn Hoài Cẩn đến ga tàu điện ngầm.
Chu Du liền dở trò cũ:"Con trực tiếp ngồi tàu điện ngầm về trường học được rồi, vừa