Edit: Lacey
Chu Du đột nhiên cảm thấy buồn cười, cũng có cả tức giận.
Cô bực bội vì cô đã phát hiện ra ưu điểm của Tôn Hoài Cẩn!
A~phải nói là rất nhiều ưu điểm, toàn thân đều là ưu điểm.
Nhưng vì cái gì anh ta cứ cố tình là tình nhân của Ngô Tú Trân!?
Lại còn là thứ hai mươi hai! 22 là cái khái niệm gì? Cô còn mới 17 tuổi thôi đấy!!!
"Anh hiểu Ngô Tú Trân không?" Chu Du thậm chí bắt đầu hoài nghi Tôn Hoài Cẩn là bị Ngô Tú Trân lừa tới:"A, chính là mẹ em.
"
Loại người như anh ta, học tập con mẹ nó tốt, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thoạt nhìn còn rất tự cao tự đại, nếu lòng tự trọng của anh thể hiện bằng chiều cao thì chắc anh phải cao ba mét, vậy vì cái gì mà lại hạ mình làm một tên tiểu tam!?
Chu Du không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.
Tôn Hoài Cẩn cũng không hiểu nổi sao suy nghĩ của cô gái này lại thay đổi nhanh đến vậy, anh nhíu mi:"Không quá hiểu rõ.
"
Đấy biết ngay mà!
Chu Du lập tức có tinh thần, nhưng muốn cô tự mình nói ra mẹ mình đã bao 21 dã nam nhân thì quả thật có chút khó mở miệng.
Cô chỉ có thể mấp máy môi, muốn nhắc nhở cái người thông minh này:"Anh có hay không nghĩ tới người thân mật nhất bên cạnh anh, người đó có rất nhiều quá khứ, hơn nữa kết quả đều không phải quá tốt?"
Tôn Hoài Cẩn sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm cái người thân mật nhất với mình đang đứng trước mặt, nhớ lại cấp 3 cô đã không ít lần bị đánh vì chơi game.
Anh còn có thể cứu chữa, anh lại không phải đồ ngốc mê muội không biết tỉnh ngộ.
"Vậy anh cảm thấy, anh sẽ khác bọn họ sao?"
Tôn Hoài Cẩn nghe đến câu này liền cảm thấy không thích hợp, anh ý thức được Chu Du không phải đang nói chơi, nhưng khi anh còn ở cấp 3, anh có thể chắc chắn bên người cô không hề có quan hệ kết giao thân thiết khác phái.
Khả năng duy nhất chính là hai năm sau khi anh tốt nghiệp.
Chu Du nhìn biểu tình Tôn Hoài Cẩn bắt đầu giăng đầy mây đen, đó là phản ứng theo bản năng của con người khi tự hỏi.
"Em cảm thấy sao?"
Anh trầm mặc hồi lâu mới phun ra bốn chữ, sau đó liền đổi thành Chu Du mộng bức*.
*sững sờ, ngây ngốc, đứng hình, chết lặng
Cái gì gọi là cô cảm thấy sao?
Cô cảm thấy gì có quan trọng không? Nếu có thì Ngô Tú Trân còn có thể nuôi tiểu tình nhân thứ hai mươi hai là anh sao?
Chu Du nghẹn lời, bắt đầu kiểm điểm lại có phải hôm nay mình đã nhiều lời quá hay không, khiến cho tên tiểu bạch kiểm này nhận ra được cô đang có ý đồ gây rối.
Cô hốt hoảng, hối hận vừa nãy mình không nên lắm miệng, làm loạn tiết tấu trong kế hoạch đã vạch ra sẵn.
Tôn Hoài Cẩn nhìn cô gái đặt cánh tay lên chỗ dựa của ghế, cằm gác lên trên, trên mặt là biểu tình phức tạp, cùng với đó là một chút ảo não làm cho anh không khỏi nghĩ rằng có phải mình