Edit: Lacey
Chu Du thẳng đến khi lễ kỉ niệm thành lập trường bắt đầu rồi mà cô vẫn còn thẫn thờ.
Cũng đúng thôi, trong trường hợp như này thì ai không mộng bức đâu.
Lần gần nhất mặc kệ cô có vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế nào thì Tôn Hoài Cẩn cũng không hé miệng, cô còn tưởng rằng tên tiểu bạch kiểm này kiên trinh bất khuất đến cùng với Ngô Tú Trân chứ.
Thế nào mà hôm nay lại đột nhiên nhả ra.
Có phải anh cuối cùng cũng phát hiện cải thìa phấn nộn lại đáng yêu như cô so với phú bà càng tốt hơn sao?
Nhưng thắng mẹ ruột của mình thì Chu Du cũng không cao hứng, thậm chí tâm tình càng lúc càng đi xuống.
Tuy rằng kế hoạch của cô đúng là câu tiểu bạch kiểm vào tay, làm anh ta thất điên bát đảo, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ anh chia tay Ngô Tú Trân, cuối cùng một phát đá văng.
Hiện tại cũng rất thuận lợi, nhưng cô lại không cao hứng như cô vẫn nghĩ, thậm chí chỉ cần tưởng tượng đến bạn trai của mình vẫn còn duy trì quan hệ thể xác với mẹ của mình thì cô liền có một cổ khó chịu nói không nên lời.
Cô dường như để ý tới tên tiểu bạch kiểm này hơn cô nghĩ.
Để ý anh có phải tức giận hay không, để ý anh có để ý hay không, để ý anh...có phải hay không chỉ thuộc về một mình cô.
Những tiết mục được chuẩn bị công phu diễn ra suốt buổi tối, Lý Triệt Triệt ở bên cạnh phấn khởi đến không chịu được, vẫn luôn miệng thét chói tai, nhưng Chu Du ở bên cạnh thì một phút cũng chưa xem.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tôn Hoài Cẩn lái xe đưa hai tiểu cô nương về trường học.
"Học trưởng, anh cũng quá lợi hại đi, mới học năm hai đã có bằng lái, lại còn có cả xe nữa!"
Lý Triệt Triệt đã vui vẻ cả tối, ngối ở ghế sau vẫn còn tinh thần đối đáp với Tôn Hoài Cẩn.
"Nghỉ hè lớp 12 không có việc gì làm nên đi thi bằng lái luôn." Tôn Hoài Cẩn hiển nhiên tâm tình không tồi, thái độ cũng nhiệt tình hơn ngày thường:"Bất quá xe năm nay mới mua, bình thường cũng không có dịp dùng đến."
Là Ngô Tú Trân mua sao?
Chu Du rất muốn hỏi, lại cố ý kiềm lại.
Bởi vì để ý, cô hiện tại thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân mình lúc trước có phán đoán chính xác hay không, Ngô Tú Trân thật sự đã chán ghét tiểu bạch kiểm này sao?
Trong lòng càng suy nghĩ càng rối, dọc cả đường đi Chu Du đều ngồi yên lặng ở ghế sau, Tôn Hoài Cẩn cũng chưa nói cái gì, chỉ là chờ sau khi cô trở lại phòng ngủ thì gửi Wechat cho cô.
[Tiểu bạch kiểm thích giả vờ]: Chơi mệt mỏi à? Sao một đường không nói câu nào, nghỉ ngơi sớm chút đi.
[Tiểu bạch kiểm thích giả vờ]: Chủ nhật gặp lại.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm cô nói chuyện trên Wechat, lịch sử trò chuyện của hai người còn dừng tại lần ở bàn ăn, cô trêu chọc nói anh cứng, anh không trả lời, sau đó cô cũng không nhắn tin tiếp.
Tên ghi chú của Tôn Hoài Cẩn đột nhiên trở nên chói mắt, Chu Du một lần nữa sửa lại, sau đó mới nhắn lại một câu ngủ ngon.
Rất nhanh Tôn Hoài Cẩn liền trả lời lại.
[Không thể nói]: Ngủ ngon.
Đến chủ nhật thì Ngô Tú Trân đã trở lại.
Lần này bà đi Vân Nam nên mang về rất nhiều nấm, sáng sớm đã túm Chu Du từ trên giường dậy ném đến bàn cơm, lúc này Chu Du mới thấy trên bàn toàn là món làm từ nấm.
Cháo nấm, nấm xào, rau và nấm ngâm...làm Chu Du nhìn đến choáng váng.
"Mẹ, ăn cái này con có thể thấy mấy tiểu tử nhảy múa sao?"*
*Chỗ này theo mình tìm hiểu có thể hiểu là có thể người đó là người bạn thầm mến trong lòng, hoặc bạn thấy ngưỡng mộ muốn kết bạn với người đó.
Ngô Tú Trân bị cô chọc cười, trực tiếp cốc đầu cô:"Biết ngay là nói bậy, mấy cái nấm này rất đắt tiền, làm sao có thể để con thấy được tiểu tử nhảy múa?"
Chu Đạt Sinh cũng cười:"Du Du, giữa trưa còn có canh gà nấm tùng nhung**, chờ lát nữa bắc nồi hầm ba giờ, đến lúc đó xương đã mềm, phỏng chừng ở trong phòng cũng ngửi thấy mùi."
Bình thường trên bàn ăn Chu gia rất ít có thời điểm hòa thuận vui vẻ tâm sự như này, phần lớn đều là trầm mặc mà ăn cơm, giống như sự bất hòa giữa khuôn mặt và trái tim.
Tâm tình của Chu Du lại lén lút tốt lên, cô thậm chí còn có suy nghĩ Ngô Tú Trân thật sự có khả năng sẽ chủ động chia tay Tôn Hoài Cẩn, trở về với gia đình.
Cơm nước xong, bởi vì uống thêm hai bát cháo