Edit: Lacey
Biệt thự này của Tôn Hoài Cẩn khá sạch sẽ, đồ vật cơ bản đều có đủ, thậm chí drap giường và vỏ chăn cũng mới được thay, vẫn còn mới tinh.
Chu Du ngã lên giường lăn một vòng, ngẫm lại đây là lần đầu tiên trong đời cô ngủ một mình bên ngoài, rất mới mẻ đấy.
Qua đêm giao thừa, rất nhiều đài truyền hình địa phương sẽ có chương trình xuân vãn, Chu Du không thích xem nhưng Chu Đạt Sinh lại thích, cô cùng xem nhiều năm nên cũng đã thành thói quen.
Tôn Hoài Cẩn tắm rửa xong ra tới đã thấy tiểu cô nương một bộ Cát Ưu* nằm liệt trên sô pha, TV đang chiếu chương trình của đài CCTV, còn trong tay cô đang cầm điện thoại vừa sạc vừa chơi game.
Cô hẳn là đã lâu không chơi, tay hơi cứng, không biết bị người qua đường nào bắn, đang cong eo dùng băng cứu thương, trên mặt là bộ dáng không phục.
"Fu**, bắn lén! "
Trò chơi đã trong lúc Chu Du không nhận ra mà update hai lần, thêm các phương tiện như xe tải, cũng như các đạo cụ như bom hẹn giờ hay mìn,! để mấy người chơi không tốt cũng có thể sống lâu hơn.
(Chỗ này cả nhà đọc cho có thui nhá chứ mình cũng không hiểu rõ nên có lẽ sẽ có sai sót )
Nhưng Chu Du chơi game thích dựa vào kĩ thuật, nhưng đã bị bắn chết hai ván rồi, tức giận đến mức trực tiếp thoát game luôn.
"Cái game rác rưởi, nếu mà chơi nữa thì tao là chó!"
Tiểu cô nương từ trên sô pha ngồi dậy, vì lúc nãy nằm nên bây giờ hai cọng tóc chổng lên, rất giống con mèo tức giận đến xù lông.
Tôn Hoài Cẩn buồn cười ngồi bên cạnh cô, nhét hai miếng khoai tây chiên vào miệng cô, nhìn cô tức giận nhai đến hai má căng phồng, nhịn không được dang hai tay hướng về phía cô:"Lại đây ôm một cái.
"
Chu Du nghĩ đến sự việc đã xảy ra ở phòng này trong quá khứ, trong lòng càng buồn đến lợi hại hơn.
Tôn Hoài Cẩn cúi đầu nhìn tiểu cô nương trên mặt ngập tràn oán niệm, anh không làm gì khiến cô không cao hứng mà, chỉ có thể đem vấn đề đổ cho hương vị của khoai tây chiên.
"Không thích vị mù tạt?" Anh nếm thử một cái, không phân biệt được ngon hay dở, lại bóc một gói vị cà chua:"Nếm thử cà chua.
"
"Anh nuôi heo hả, buổi tối ăn lẩu nhiều như vậy, bây giờ còn ăn đồ ăn vặt.
" Chu Du chôn đầu trong ngực bạn trai, cảm giác mình một chút tinh thần cũng không có:"Em không muốn ăn.
"
Cô cảm giác biệt thự này mỗi ngóc ngách đều có hương vị của Ngô Tú Trân, Ngô Tú Trân không ở đây nhưng vẫn như cũ khiến cô áp lực.
"Vậy không ăn.
" Tôn Hoài Cẩn cúi đầu, nhéo nhéo mặt tiểu cô nương:"Bằng không thì tôi cùng em chơi hai ván?"
Chu Du lấy lại được chút tinh thần:"Yo, anh còn có thể chơi game nữa à? Em còn tưởng anh ngoại trừ học tập thì sẽ không quan tâm đến cái gì khác nữa chứ.
"
Tôn Hoài Cẩn mặt không đổi sắc:"Chơi game thì có gì khó chứ, mấy cái trò chơi này chính là để hấp dẫn mấy người không biết chơi cũng muốn chơi, yêu cầu không cao, chơi hai lần là biết rồi.
"
Thật tốt cho một kẻ xuất khẩu cuồng ngôn!
Chu Du lập tức không phục, từ trong ngực anh nhảy ra bên cạnh, ngồi nghiêm chỉnh, hai người bắt đầu chơi game.
Vẫn là map lúc nãy, Chu Du trong lòng mắng một câu đen đủi, nhìn Tôn Hoài Cẩn nhảy dù.
Cô nhanh chóng đuổi theo, trong miệng còn nhẹ nhàng oán giận một câu:"Anh nhảy ở đó làm gì, chỗ đấy nghèo muốn chết.
"
"Nghèo nghĩa là ít người, tôi không thích vừa xuống đã phải bắn nhau.
" Bất ngờ là Tôn Hoài Cẩn giống như đã từng chơi qua loại trò chơi như này, anh phân tích nghe rất có đạo lí.
Chu Du đi theo anh, vốn dĩ nghĩ chỉ cần 5 phút là anh sẽ lãnh cơm hộp*, kết quả chỗ mọi khi nghèo rách mồng tơi nay còn nhặt được mấy thứ tốt, hai người chạy một đoạn thì tìm được một chiếc xe, một đường băng băng tiến tới nơi khác.
Dọc theo đường đi Tôn Hoài Cẩn phụ trách lái xe, quyết định