Edit: Lacey
Anh vô cùng dịu dàng cúi người xuống, hôn lấy cái trán ướt nóng cùng hàng mi tinh xảo đong đầy nước mắt.
Tôn Hoài Cẩn có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại cảm thấy bây giờ dù có nói gì cũng không còn quan trọng nữa.
Anh chỉ cần về sau vẫn luôn bồi bên cạnh cô, để cho cô biết nước mắt của mình có thể đổi lấy sự đau lòng và nhường nhịn của anh là được rồi.
"Còn đau không?"
Thanh âm của anh rất nhẹ như đang dỗ dành cô vui vẻ, chỉ là trong giọng nói của anh vẫn nghe ra được sự khàn khàn, nhưng cũng không phải cảm giác lạnh lùng giống một khối băng như mọi khi.
Chu Du lắc đầu, cô không có mặt mũi nào mà nói môi cô so với bên dưới càng đau hơn, không biết có nên nhờ anh hỗ trợ kiểm tra thử hay không nữa, "Hiện tại có cảm giác! rất trướng.
"
Nói cách khác chính là vị tiểu huynh đệ này của anh kích cỡ có chút kinh người, Chu Du thậm chí cũng không dám há miệng thở dốc, đôi mắt ửng đỏ, những giọt nước mắt vô tình tích tụ ban nãy nay chuyển động qua lại trong khóe mắt.
"Thế tôi rút ra một chút.
" Tôn Hoài Cẩn cũng nhẫn nhịn ra một đầu mồ hôi, nhưng bây giờ anh cũng không cảm thấy khó chịu, lực chú ý tất cả đều đặt ở trên người Chu Du.
Anh căng chặt eo hơi rút ra ngoài, một bên quan sát biểu tình của cô, một bên nhẹ nhàng đẩy lại vào trong.
Dòng điện tê dại phát ra từ nơi giao thoa của hai người, Chu Du hai mắt mở lớn, phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng quyến rũ, nước mắt cũng theo đó tràn ra.
Đây chính là cảm giác thoải mái! trên thế giới này sẽ không có ai có thể so với Tôn Hoài Cẩn hiểu rõ những thói quen nhỏ theo bản năng của cô khi ở trên giường, anh yên tâm rồi, một lần nữa bắt đầu lặp lại động tác ra vào thong thả nhẹ nhàng.
Cảm giác đau đớn vốn quấn quanh Chu Du rất nhanh đã biến mất, cô híp mắt, cảm giác tê dại kì diệu vừa rồi bắt đầu ở trong cơ thể cô không ngừng khuếch tán, bành trướng, mà động tác ra vào của Tôn Hoài Cẩn giống như bọt nước từ trên mái hiên rơi xuống đất, không ngừng tỏa ra những bọt sóng.
"Ưm! ư! " Tần xuất thở dốc của cô bắt đầu tăng lên, toàn bộ lực chú ý đều bị hấp dẫn qua đi khiến cho cô phải dùng hết sức lực còn lại để hô hấp, "Tôn Hoài Cẩn! anh, anh cảm thấy thế nào? Em cảm thấy thật! ưm! thật kỳ quái! "
Cô không có mặt mũi nào mà nói ra hai chữ thoải mái, đôi mắt theo bản năng muốn nhìn xuống, muốn xem địa phương nơi hai người giao hợp, lông mi bị nước mắt ướt nhẹp làm cho tốp năm tốp ba dính lại với nhau như một con cún con bị mắc mưa.
Góc nhìn này đối với cô có chút khó khắn, nhưng Chu Du không còn sức lực đâu mà thẳng người lên nhìn, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy dương v*t màu đỏ tươi của người đàn ông không ngừng ra ra