Tôn Hoài Cẩn nhìn bộ dáng cô đang nói huơu nói vượn nhưng lại nhớ về lần tiếp xúc thứ hai của họ khi ở trường cấp ba.
Cũng không hẳn là như vậy bởi vì đoạn tiểu nhạc đệm kia nam chính không phải Tôn Hoài Cẩn mà là tiểu mập mạp ngồi ghế sau.
Lúc ấy tiểu mập mạp như bị ma nhập, nhắc tới Chu Du suốt cả một tháng, thấy trong văn phòng cũng nói, thấy ở nhà vệ sinh cũng nói, khi thấy cô học thể dục ở xa xa cũng nói.
Dần dần những người xung quanh cũng không chịu nổi nữa, dứt khoát khuyên hắn đi tỏ tình, mong hắn sau khi bị cự tuyệt sẽ chết tâm để bọn họ được an tĩnh.
Tiểu mập mạp cũng thật thà, nói đi là đi luôn, sau khi trở về thì rất bình tĩnh, chỉ nói là mình xác thực không bằng người khác, sau đó liền buồn bã đâm đầu vào làm đề, ai hỏi đều không nói một câu nào.
Nhưng hắn càng không nói, mọi người càng tò mò, sau đó việc tiểu mập mạp bị nữ thần từ chối liền truyền khắp cả lớp, thời điểm sự việc đến tai Tôn Hoài Cẩn đã là ngày thứ ba.
Sự việc không thể nào đơn giản hơn.
Lúc ấy tiểu mập mạp hẹn cô đến cửa sau nhà ăn, tiểu tiên nữ vừa nghe là tiểu mập mạp sẽ ở đó tỏ tình, một lời chưa nói liền trực tiếp kéo anh đi ăn gà*, nếu thắng thì hãy nói chuyện.
*Chơi PUBG nha cả nhà.
Tiểu mập mạp có chút ngơ ngác, mơ mơ màng màng đi theo cô, một đường cẩn thận, khó khăn lắm mới vào đến bo cuối, mắt thấy chỉ còn mười người, còn chưa kịp mừng thầm thì nghe Chu Du nói:"Được rồi, người không nhiều lắm, chúng ta solo."
Cùng đồng đội solo??
Tiểu mập mạp liền ngốc, hoảng loạn ghìm tâm xoay người, cách nhân vật của Chu Du 20m.
"Anh không cần scope, em thì thế nào cũng được."
Hai người đứng ở bãi đất hoang, giống như hai cao bồi đang cầm súng đối mặt với nhau, cùng với bối cảnh trò chơi bắn súng này quả thật rất giống phim hành động lãng mạn của Mỹ.
Chỉ tiếc cái lãng mạn này kéo dài chưa đến 5 giây, mũ ba của tiểu mập mạp liền bị tiểu tiên nữ đứng cách 20m bắn một viên liền mất mũ.
Từ góc nhìn của đồng đội, hắn còn thấy được một mình Chu Du ăn gà*
*Ý là top1 nha.
( Mà lạ nhờ bản Trung bắn được cả đồng đội hả ????????hay dị)
Nghĩ đến đây thì dừng lại.
Tôn Hoài Cẩn coi như đã hiểu cái chuyện cười này, hiện tại ngẫm lại tính cách của cô vẫn luôn chập mạch kiểu này.
"Tôn lão sư."
Thanh âm của thiếu nữ đưa Tôn Hoài Cẩn trở lại hiện thực, anh theo bản năng rũ mắt nhìn xuống, không biết từ khi nào Chu Du đã chui xuống dưới bàn học, thật giống như một con mèo trắng linh hoạt nằm ở trên đùi anh.
Kì thật Chu Du cũng có chút uất ức, ngẫm lại tuy rằng cô không phải đại mỹ nữ nhưng cũng không đến nỗi để anh bị phân tâm đi.
Xem ra tiểu bạch kiểm quyết tâm muốn thượng vị a~
Chu Du vừa đưa ra kết luận này, chỉ vài giây ngắn ngủi đã tự bổ não đến đoạn Chu Đạt Sinh sau khi ly hôn liền cuốn gói chạy lấy người.
Cô hạ quyết tâm, cắn răng nghiến lợi, lại mặc niệm một lần cô bạn giường