Tôn Hoài Cẩn lái xe tới bệnh viện Chu Du nằm, trước khi vào phòng của cô anh đã ghé qua bàn y tá hỏi thăm nguyên nhân nhập viện của cô.
Trong phòng bệnh, mặc dù tiểu cô nương đã gần như khỏi hẳn nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ, thân thể giống như gầy đi một vòng, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình cùng kiểu dáng với chăn và ga giường, nhìn cô càng trở nên nhỏ bé hơn.
Thấy Tôn Hoài Cẩn tiến vào, ánh mắt của Chu Du sáng lên, sau đó mới lộ ra chút thần sắc khẩn trương:"Anh tới rồi! "
"Ừ.
" Tôn Hoài Cẩn đi đến mép giường, giọng điệu thờ ơ:"Em dùng tờ phiếu kia, tôi không thể không tới.
"
Lời này của anh thật đáng ghét mà.
Nhưng dù gì cũng là do cô sai trước, Chu Du cũng không cảm thấy ủy khuất.
"Em muốn nói với anh là! " cô cúi đầu mím môi, "Hôm đó em sửng sốt không phải bởi vì lúc đó em cố tình giở trò kích thích anh, chỉ là em không nhận ra lần đó em rốt cuộc có cảm xúc gì! "
Bên cạnh giường bệnh có đặt ghế nhưng không thấy Chu Đạt Sinh hay Lý Triệt Triệt đâu, Tôn Hoài Cẩn ngồi xuống, nghe cô chậm rãi nói.
"Lần đó cảm xúc của em lên xuống quá nhanh, giống như tàu lượn siêu tốc vậy, cho nên lúc ấy mới không đáp lại anh.
" Cho dù bây giờ có nghĩ lại thì mọi thứ vẫn là một mảnh mông lung, mộng ảo.
"! Thực xin lỗi.
" Không phải Chu Du chưa chuẩn bị gì, cô đêm qua thậm chí còn vì hôm nay mà viết trước một bản xin lỗi vào nháp, nhưng vừa nhìn thấy Tôn Hoài Cẩn thì những lời đã chuẩn bị sẵn đều không cánh mà bay.
"Ngay từ đầu đúng thật em muốn cướp anh khỏi mẹ của em, cho nên lúc đó em mới làm rất nhiều thứ không lễ phép với anh! "
Đại khái bởi vì khẩn trương, ngữ khí của Chu Du có chút gấp gáp, cảm mạo còn chưa khỏi hẳn nên vừa nói xong một câu đã bắt đầu ho khù khụ, giọng khàn khàn giống như bị xoa giấy ráp vậy.
||||| Truyện đề cử: Gả Cho Thẩm Tương Uyên |||||
"Nhưng, nhưng là vì em thực sự thích anh nên mới cùng anh yêu đương, cái này anh nhất định phải tin em! "
Lúc này giọng nói vừa ủy khuất xen lẫn giọng mũi của cô đã thành công khiến Tôn Hoài Cẩn không nghe nổi nữa.
Anh đứng dậy rót cho cô một ly nước, thời điểm Chu Du ngẩng đầu đón lấy ly nước, đôi mắt đã hồng như mắt thỏ con, sưng húp như quả hạch đào.
"Tôn Hoài Cẩn, thực xin lỗi! "
Cô cầm ly nước nhưng không uống, nước mắt đã chảy xuống.
Trong quá khứ, Tôn Hoài Cẩn không chịu nổi nhất là bộ dáng này của cô, chỉ cần cô rơi một chút nước mắt thì anh như không có điểm mấu chốt, nhưng lúc này anh lại cố kiềm chế lại.
"Trong lòng em có khúc mắc nhưng chưa một lần hỏi tôi, điều đó cho thấy từ đầu em đã không tin tưởng tôi, cũng là không có cảm giác an toàn với mối quan hệ này.
"
"! Em không phải không tin tưởng anh, thật ra thì cũng có một chút! " Một hàng nước mắt chảy ra từ hốc mắt của Chu Du:"Em không nói nên lời, anh bảo ẹm phải hỏi như thế nào, anh là một người có lòng tự trọng lớn như vậy, em chỉ muốn về sau cùng anh ở bên nhau thật vui vẻ, đừng làm loại chuyện đó nữa là được rồi, dù sao thì người trẻ tuổi cũng không thể tránh khỏi làm một số việc hồ đồ, nhưng bỏ qua chuyện đó thì