Edit: Lacey
Bởi vì câu nói kia của Tôn Hoài Cẩn mà suốt thời gian còn lại của buổi quân huấn cô đều thất thần, đi đều rất nhiều lần cùng tay cùng chân nên bị huấn luyện viên mắng cho to đầu.
Sau khi quân huấn kết thúc, Lý Triệt Triệt hạnh phúc chạy về phía Đặng Dạ Tư ôm ôm ấp ấp, hai người gắn bó như keo sơn rời đi trước, còn Chu Du cũng sốt ruột mà chạy đến dưới ô che nắng của Hộ Sinh viên, suýt chút nữa cô đã nắm cổ áo Tôn Hoài Cẩn và chất vấn anh rốt cuộc là có chuyện gì.
Từ Tử Thịnh đã rời khỏi cái nơi buồn bã này rồi, không biết đã đi đâu tìm muội muội mới, dưới tán ô lúc này chỉ còn lại mấy cậu sinh viên năm hai uể oải bơ phờ.
Tôn Hoài Cẩn dắt tay cô ra khỏi sân thể dục.
Vì thời gian kết thúc của quân huấn sớm hơn thời gian kết thúc của tiết bốn một lúc nên trên đường chẳng có ai, Chu Du giống như con chuột nhỏ bị lôi ra khỏi hang đất, vẫn luôn mồm hỏi anh: "Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tôn Hoài Cẩn bị cô chọc cười: "Tò mò thế cơ à?"
"Đúng vậy, anh đừng có úp úp mở mở nữa!"
"Nếu em tò mò như vậy, không bằng em đoán thử xem?" Tôn Hoài Cẩn nói.
Chu Du: "???"
Chu Du bĩu môi: "Đồng chí Tiểu Tôn, tốt nhất là anh thật sự có điều muốn nói, nếu không là em tức giận đấy!"
"Thật sự có việc." Tôn Hoài Cẩn đứng đắn bổ sung: "Nhưng cũng không phải việc gì lớn."
"Trưa nay anh muốn mời em ăn cơm ở nhà ăn." Chu Du không chút do dự nói.
"..." Tôn Hoài Cẩn cạn lời: "Cái việc này thì tôi cần gì phải đến tận nơi để nói cho em biết?"
"Thế...anh muốn mời em đi ăn nhà hàng?"
"..."
Tôn Hoài Cẩn hỏi cô: "Có phải em đói bụng quá rồi không?"
Chu Du thành thật gật đầu: "Em chết đói tới nơi rồi đây này, lại còn bị bạn trai làm khó dễ nữa.
Em đúng là cô gái nhỏ đáng thương nhất trên thế giới này~"
Tôn Hoài Cẩn cười nhạo một tiếng: "Vậy không làm khó dễ em nữa, tôi nói thẳng, cái căn hộ mà mẹ em cho em vẫn chưa trang hoàng đúng không?"
Ngày hôm qua sau khi ôm hôn một lúc lâu, Chu Du đã nói chuyện ba mẹ ly hôn cho Tôn Hoài Cẩn, đương nhiên cũng bao gồm cả những món quà thành niên siêu xa hoa kia của cô.
"Đúng rồi, em cầm chìa khóa nhưng chưa từng đến đó." Chu Du nói: "Nhưng mà em cũng có chút quần áo ở đó, nếu muốn thì trực tiếp vào ở cũng được, anh muốn đến à?"
"Ý của tôi là, nếu em chưa biết phải trang hoàng như thế nào thì giao cho tôi đi." Tôn Hoài Cẩn nói.
Chu Du sửng sốt một chút, sau đó sảng khoái móc chìa khóa ra giao cho anh: "Nhìn không ra nha thầy Tôn, thì ra thầy cũng có cái tài này sao?"
"Không có" Tôn Hoài Cẩn nhận lấy chìa khóa: "Nhưng tôi có thể học."
Chu Du cảm thấy rất mới mẻ: "Học á? Thế cái tài năng này của anh về sau còn phải dùng vào đâu nữa?"
Tôn Hoài Cẩn mặt không đổi sắc: "Dùng vào phòng tân hôn của chúng ta."
Chu Du: "..."
Được rồi, coi như em thua.
- --
Sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc thì Chu Du cũng chính thức bước vào cuộc sống đại học.
Tuy rằng khi điền nguyện vọng thì Chu Đạt Sinh đã từng nhắc nhở cô là chơi game và lập trình game là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Chu Du cũng hơi lo lắng lỡ lúc đó cô học không nổi thì phải làm sao.
Nhưng mà mọi chuyện đến giờ vẫn ổn, từ khi Chu Du thực sự tìm hiểu thì cô phát hiện thứ này cũng rất thú vị đấy chứ.
Theo lời giáo viên lập trình của cô thì: "Lập trình không dựa trên kiến thức lý thuyết mà dựa vào cảm hứng.
Chúng ta không khác gì những người chơi piano, đều làm nghệ thuật trên các nút phím."
Nghệ thuật gia Chu Tiểu Du cứ thế mà vượt qua kỳ học đầu tiên của cô tại đại học Tế thành.
Gần đến Tết âm lịch thì Đặng Dạ Tư mới lưu luyến không thôi mà xách hành lý về quê.
Lý Triệt Triệt sau khi tiễn bạn trai thì mỗi ngày đều than thở nhớ thế nọ nhớ thế kia, nhét cho Chu Du một mồm cẩu lương.
Nhưng còn may, Chu Du vẫn còn một người suốt ngày làm mặt lạnh – Tôn lão đầu.
Tuy nhiên dạo gần đây Tôn lão đầu cũng rất bận rộn, cả ngày không thấy mặt mũi đâu, Chu Du hỏi anh bận cái gì, thì anh nói việc trang hoàng đã gần xong, anh muốn tranh thủ làm xong trước khi qua năm mới luôn.
Chu Du sửng sốt, cô tự hỏi đàn ông đối với việc trang hoàng nhà cửa nhiệt tình như vậy cơ à.
Cô quyết định sẽ âm thầm đến xem tác phẩm mà Tôn lão đầu vẫn luôn lấy làm tự hào.
Nói đi là đi, trưa hôm đó sau khi gọi điện cho Tôn Hoài Cẩn xong là cô đi luôn.
Do là lâu lắm rồi cô không tới đó, nên khi gọi điện thoại hỏi Ngô Tú Trân còn bị mắng cho một trận.
Mắng thì mắng nhưng sau đó vẫn đưa địa chỉ cho cô.
Chu Du ngồi tàu điện ngầm chậm rãi đến đó.
Còn chưa kịp đẩy cửa ra đã nghe thấy thanh âm của Tôn Hoài Cẩn truyền ra từ bên trong dặn dò các công nhân làm hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận.
Chu Du lặng lẽ đẩy cửa đi vào, đập vào mắt cô là căn phòng đã rực rỡ hẳn lên, khác hoàn toàn với căn phòng trong trí nhớ của cô.
Đồ đạc từ trong ra ngoài đều được bao quanh bằng một lớp bìa cứng đang được các công nhân khiêng vào đúng vị trí.
Không biết có phải do cô đã quá quen với bố cục cũ của căn nhà hay không mà bây giờ vừa bước vào Chu Du đã cảm thấy vô