[Tiễn Độc] Ngàn Năm Như Một Cái Chớp Mắt

Chương 8


trước sau

Tác giả: 四大皆空

Giữa màn đêm thăm thẳm, những ngôi sao ít ỏi sáng yếu ớt dễ dàng bị bóng đêm nuốt chửng. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đập cánh phành phạch của loài quạ đen. Ở xa dường như có một con sư tử đang ngủ đông, hoặc là một người khổng lồ, chỉ nhìn thấy mỗi một bóng hình to lớn nằm dài trên mặt đất, cùng những nhánh cây khô héo buồn bã xót xa nhìn cái bóng của chính mình.

Đột nhiên, luồng ánh sáng màu tím lóe lên, vách núi dao động dữ dội, đất cát tốc lên, sỏi đá lăn lóc, một thứ bóng đêm với tốc độ khủng bố nhanh chóng thổi quét qua khắp trời đất. Chim bay cá nhảy, tà linh yêu quái đều tranh nhau chạy trốn, tiếng quạ kêu thê lương xé rách màn đêm khiến cả Tam giới phải khiếp sợ.

Lăng Tiêu Bảo Điện, dây tua trên mão của Ngọc Đế va vào nhau phát ra âm thanh lộc cộc, chòm râu dài run rẩy: "Ngươi nói cái gì?"

Lý Tịnh nâng bảo tháp đứng dưới điện, vẻ mặt ưu phiền, cúi người bẩm tấu: "Hồi bẩm bệ hạ, thần vừa bảo kết giới núi Trấn Ma đã bị phá. Mấy vạn tà linh dốc hết toàn bộ lực lượng, hiện tại đã sắp tấn công đến Nhân giới! Tuy thần đã phái binh ngăn chặn nhưng cũng không địch lại, khủng..."

Chúng tiên đồng loạt ồ lên. Trước khi chúng thần thượng cổ quy ẩn đã giam hết tất cả tà linh khó thuần phục dưới núi Trấn Ma, nhờ vậy thiên hạ mới được hưởng vạn năm thái bình. Hiện tại kết giới này sao có thể nói phá là phá?

"Vậy ngươi còn ở đây làm gì! Nghĩ cách đi! Chuyện này chuyện này... phải làm sao bây giờ." Ngọc Đế bắt đầu hoảng loạn, không đợi Lý Tịnh nói dứt lời đã kêu lên, bàn tay to nặng nề đập xuống bàn, quả thật có hơi quá đáng. Có lẽ Ngọc Đế cũng từng là một người quyết đoán, nhưng từ khi Vương Mẫu nắm quyền hết trăm năm, Ngọc Đế đã sớm hình thành thói quen làm đế vương tầm thường vô dụng không cần phải gánh lấy bêu danh. Ngọc Đế nhìn bảo tọa rộng rãi dù có thêm người ngồi nữa cũng vẫn dư thừa chán chê, đột nhiên lão nhớ đến Vương Mẫu đã độ kiếp trở về, trên gương mặt bỗng chốc hiện lên nét vui mừng: "Đi... đi mời nương nương đến đây!"

Na Tra liếc nhìn người luống cuống tay chân trên bảo tọa, cười châm chọc. Cũng không biết là hắn đang cười Ngọc Đế mất uy nghiêm, hay là đang cười Na Tra hắn cả đời tự phụ mà lại phải trung thành với một người như vậy.

Lý Tịnh trừng Na Tra, rồi đưa mắt sang thiên nô đi mời Vương Mẫu, hai hàng mày của y nhíu chặt, cúi người bẩm tấu: "Bệ hạ, việc cấp bách hiện tại là cần phải tăng cường binh lực, ngăn cản tà linh xâm nhập Nhân giới! Dưới núi Trấn Ma có rất nhiều tà linh, sức mạnh của tà linh chúng ta không thể đoán trước được, nếu không nhanh chóng bao vây nơi này lại thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!"

Na Tra liếc mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của phụ thân, rồi lại nhìn sang Ngọc Đế vẫn còn luống cuống, hắn tiến lên phía trước chắp tay nói: "Bệ hạ, Na Tra tình nguyện dẫn mười vạn Thiên binh đi hàng yêu."

Vốn dĩ Ngọc Đế chẳng có chủ ý gì, lúc này có người xin ra trận, đương nhiên là cầu còn không được. Lão hơi nhướng mày, đang định đồng ý thì ở xa truyền đến giọng nói của Vương Mẫu.

"Bệ hạ tam tư!" Ngoài điện, Vương Mẫu vội vã chạy tới, cúi người hành lễ với Ngọc Đế, sau đó phi thân ngồi lên bảo tọa. Vương Mẫu thì thầm khuyên Ngọc Đế phải giữ lại đủ binh lực mới có thể cố thủ Thiên Đình.

Ngọc Đế vốn là người nhát gan ngu muội, nghe lời Vương Mẫu nói cũng cảm thấy Thiên Đình cần giữ lại đủ binh lực thì lão mới yên tâm. Cho nên Ngọc Đế liền hạ lệnh theo lời Vương Mẫu: "Na Tra, trẫm lệnh ngươi làm đại tướng quân thống lĩnh năm vạn binh mã đi hàng phục yêu ma."

Mệnh lệnh vừa ban ra, chúng tiên đều sững sờ, tiếng xì xào bàn tán nối liền hết đợt này đến đợt khác. Ngày đó Thiên Đình tróc nã Dương Tiễn hay Tôn Ngộ Không cũng đều vận dụng mười vạn binh mã, ngay cả Trầm Hương thả ra ác quỷ địa ngục cũng là mười vạn binh mã đi thu phục. Hiện giờ yêu tà dưới núi Trấn Ma há có thể thua kém ác quỷ ngày đó? Thế mà Ngọc Đế chỉ cho năm vạn Thiên binh?

Na Tra cau mày nhìn Ngọc Đế Vương Mẫu, không nói lấy một lời.

Ngọc Đế co quắp đưa mắt sang Vương Mẫu, mọi người đều đang dùng những ánh mắt quái dị nhìn lão, khiến lão như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không biết nên làm gì cho phải. Ngọc Đế hạ thấp giọng kéo ống tay áo Vương Mẫu: "Nương nương! Thế này có làm khó người ta quá không?"

"Bệ hạ!" Vương Mẫu liếc sang Ngọc Đế một cái, sau đó dùng ánh mắt kiêu căng ngạo mạo liếc xéo Na Tra, cười như không cười: "Na Tra, thánh chỉ đã hạ, sao ngươi còn chưa tiếp chỉ? Lẽ nào ngươi cảm thấy mình không đủ khả năng ư?"

Phép khích tướng quá rõ ràng, Na Tra âm thầm cười lạnh. Mặc kệ bà ta có âm mưu quỷ kế gì, tiểu gia ta gặp quỷ giết quỷ, gặp Phật giết Phật! Na Tra nhìn khiêu khích lại Vương Mẫu, gằn từng chữ một: "Na Tra tiếp chỉ." Sau đó dứt khoát quay đầu rời khỏi điện.

Vương Mẫu đắc ý nhìn theo bóng dáng của Na Tra, lộ ra nụ cười khi thực hiện được kế hoạch.

Chuyện kết giới dưới núi Trấn Ma bị phá nhanh chóng lan truyền ra khắp Tam giới, mấy canh giờ sau chư tiên bên trong Côn Luân cũng đều nhận được tin.

Hiếm khi thấy sắc mặt nghiêm túc của Nguyên Thủy Thiên Tôn, hai hàng mày hơi nhăn lại, ngón tay nhẹ nhàng bấm đốt tính toán. Chư tiên đồng tử cũng biết điều mà không dám lỗ mãng, tất cả đều nín thở ngưng thần, cúi đầu quỳ dưới đại điện. Một lúc lâu sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới vẫy tay bảo chúng tiên lui ra, đôi mắt thương xót ngừng lại một chút trên người Dương Tiễn rồi mới dời đi.

Sau khi hành lễ, chúng tiên lần lượt ra về, lôi kéo nhau thảo luận xem rốt cuộc là chuyện gì.

Trên đường trở về Dương Tiễn vẫn luôn nhớ mãi ánh mắt của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Ngọc Đỉnh chân nhân ở một bên vẫn cứ mải mê lải nhải, song một chữ cũng chẳng lọt vào tai Dương Tiễn. Chỉ nghe Dương Tiễn đột nhiên hỏi: "Sư phụ, kết giới dưới núi Trấn Ma có cách nào khôi phục như cũ không?"

Ngọc Đỉnh chân nhân bị ngắt lời, chưa kịp phản ứng, chỉ mở to hai mắt ngơ ngác: "Cái này còn phải xem kết giới bị hủy hoại đến mức nào... Kết giới của thượng cổ đại tiên, có lẽ chỉ bị xé rách một lối vào mà thôi. Dù Thiên Đình có vô năng cỡ nào thì vài vị sư bá sư thúc của ngươi hợp sức hàn gắn lại cũng không đến nỗi khó. Cái khó chính là làm cách nào để ép đám tà linh kia xuống dưới chân núi..."

Dương Tiễn gật đầu, dường như suy tư điều gì đó, trong lòng hắn vô cùng bất an. Dao Cơ ở đằng xa đang đợi Dương Tiễn, có lẽ cũng đã nghe nói đến chuyện bên ngoài. Dương Tiễn thấy mẫu thân u sầu, liền ra vẻ cười thoải mái, nửa thật nửa giả kể cho Dao Cơ nghe chút tình hình hiện tại ở núi Trấn Ma, khuyên Dao Cơ không cần quá lo lắng.

"Vương Mẫu nương nương chỉ cho Na Tra năm vạn thiên binh..." Dao Cơ không có tiếp lời Dương Tiễn.

Dương Tiễn cũng im bặt, đúng vậy, chỉ có năm vạn thiên binh...

Na Tra dẫn dắt năm vạn thiên binh quả thật vất vả. Hắn đã trải qua trận chiến Phong thần, cũng coi như là hiểu đạo dùng binh, lại thêm pháp lực cao cường, dùng hết toàn lực vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Thua rồi lại thắng, thắng rồi lại thua, không tiến triển được là bao, hai bên rơi vào thế giằng co ngay tại ranh giới vào Nhân giới. Chỉ qua mấy ngày mà năm vạn binh mã chỉ còn lại hai vạn có chiến lực, nếu lúc này ma loại đồng loạt tấn công e là sẽ không giữ nổi. Na Tra nhìn thương binh lui lui tới tới, vóc người nhỏ xinh cầm một cây trường thương đứng giữa quân doanh, trông có hơi buồn cười.

"Ta nói mà, không có ta huynh sẽ chẳng làm được gì."

Na Tra hơi ngẩn ra, sau đó quay ngoắt lại, là Trầm Hương và tiểu Ngọc đang đứng ở cách đó không xa nhướng mày cười với mình. Na Tra lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Tên nhãi nhà ngươi quả là cuồng vọng! Luận bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng thúc thúc!"

Trong nháy mắt, nét mặt Trầm Hương chuyển sang khổ sở. Từ ngày Dương Thiền được thả ra, ở trước mặt Trầm Hương gọi một tiếng "Na Tra huynh đệ", thì câu "Na Tra đại ca" của Trầm Hương đã không cách nào thốt ra khỏi miệng được. Đối diện với những bối phận rối loạn, lòng Trầm Hương đau không nói nên lời, cho nên Na Tra biết rõ mình nên thọc vào điểm nào.

Hai người bước về phía đối phương, chỉ nhìn nhau cười.

Na Tra và Trầm Hương trò chuyện một đêm, đều nhất trí rằng lần này không dễ ứng đối. Ngày kế tiếp Thiên Đình hạ chiếu, nói là cảm động tấm lòng của Trầm Hương nên đã phái thêm ba vạn binh mã.

"Ta nhổ, rõ ràng là bà ta dùng kế ép ngươi ra tay! Qua ngàn năm, thủ đoạn của bà ta vẫn cũ mèm như thế!" Na Tra tùy ý ném thánh chỉ lên bàn, căm giận bất bình.

Tiểu Ngọc nhíu mày: "Nhưng Trầm Hương đã đến quân doanh theo ý bà ấy mong muốn rồi, vì sao Vương Mẫu vẫn còn gây sức ép lên binh lực?"

Trầm Hương và Na Tra đều im lặng.

Mặc kệ bên ngoài long trời lở đất, bên trong Côn Luân tiên cảnh vẫn cứ an tĩnh tường hòa. Không cần lo là ai đang tọa trấn Lăng Tiêu Bảo Điện, dù sao bên phía Tây Thiên cũng sẽ không bỏ mặc. Nếu Thiên Đình thật sự không khống chế được cục diện thì vẫn sẽ có kỳ nhân dị sĩ đến giải quyết. Ngọc Đỉnh nằm nghiêng trên mặt một tảng đá lớn, chân bắt chéo không ngừng đánh nhịp, kéo theo đạo bào màu lục cùng
chòm râu trắng và cây bút cắm trên đầu cũng rung không ngừng.

Bên cạnh đá tảng, Dương Tiễn ngồi xếp bằng trên chiếu, nhàn nhã lật xem kinh thư, trong tầm tay bày mấy cốc trà cổ xưa, mùi hương lượn vài vòng quanh chóp mũi Ngọc Đỉnh như đang cố ý trêu chọc.

Ngọc Đỉnh bực bội xoay người đi. Y thích trà, hiện tại trong lòng đang mất kiềm chế, nhưng vẫn cố giữ vững tâm trí kiên định, đè nén dục vọng muốn đi uống trà.

Đồng tử qua đường vấn an Ngọc Đỉnh theo quy củ, âm thầm phỏng đoán xem Dương Tiễn lại làm gì mà Ngọc Đỉnh mặt ủ mày ê, đồng thời cũng có một chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Đồng tử sửa soạn đến trước mặt Dương Tiễn vấn an, làm trọn lễ nghĩa. Lúc gần đi, rốt cuộc đồng tử cũng không thể nhịn được, hận sắt không thành thép ngó sang Dương Tiễn, trong lòng thầm mắng to, đây không phải là tác phong mà đệ tử Côn Luân nên có! Sao hắn có thể đối đãi với kinh thư thiếu trang trọng như thế, đúng là vũ nhục sư môn!

Không sai, đệ tử Côn Luân trước khi đọc kinh thư đều phải làm một nghi thức đặc biệt long trọng, trai giới, tắm gội, xông hương, tất cả đều không thể thiếu. Không làm như thế thì sẽ không thể hiện được sự tôn trọng với kinh thư. Không làm như thế thì sẽ không đủ sức kéo dài thời gian nghiền ngẫm. Dương Tiễn đáng chết này, tại sao hắn có thể đọc một thứ khó nuốt khó hiểu nhường này với dáng vẻ an nhàn thư giãn!

Gần giữa trưa, ánh mặt trời bên trong Côn Luân vẫn dịu nhẹ. Dương Tiễn đột nhiên nhíu mày, động tác nhanh nhẹn mau chóng đóng sách lại, hình như muốn đi đâu đó.

"Tiên tử, ở bên này!" Hành động của Ngọc Đỉnh chân nhân cũng nhanh nhẹn không kém, y xoay người nhảy dựng lên, vẫy tay về phương xa.

Mắt thấy Dao Cơ đã phát hiện ra mình, Dương Tiễn chỉ có thể dừng bước chân chạy trốn. Hắn hít vào một hơi thật sâu, không chỉ dùng hết tu dưỡng của bản thân nhịn xuống không nói gì, mà còn rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt trừng Ngọc Đỉnh, miễn cưỡng làm vẻ mặt dịu ngoan với nụ cười cứng ngắc.

Nguyên nhân không gì khác, chính là Dao Cơ ở đằng xa đang chậm rãi tiến tới cùng một hộp cơm. Hôm nay Dao Cơ mặc một lớp áo ngoài màu thiên thanh, so với màu trắng thường ngày nhu mì hơn vài phần.

"Mẫu thân, không cần vất vả như vậy."

Dao Cơ mỉm cười nhìn Dương Tiễn, cứ như chuyện Dương Tiễn đang nói đến rất thú vị: "Mẫu thân chăm sóc con sao có thể nói là vất vả. Con cũng ít uống trà lại đi, trà tính hàn, uống nhiều không tốt."

"Phải phải." Không biết từ lúc nào Ngọc Đỉnh đã nhảy xuống khỏi tảng đá, lúc này đây y đang bưng chén trà uống một hơi cạn sạch, "Cái này quả thực không tốt, thôi thì để sư phụ ta nhọc công vậy. À, ta còn có việc đi trước một bước, hai người cứ tự nhiên!"

Không đợi Dương Tiễn kịp phản ứng thì Ngọc Đỉnh đã biến mất tăm, gân xanh trên trán Dương Tiễn bắt đầu nổi lên.

Dao Cơ đã quen với bộ dạng cà lơ phất phơ của Ngọc Đỉnh nên cũng chẳng trách. Nàng dọn đồ ăn ra, cuối cùng là một chén thuốc không biết lại dùng để bồi bổ cái gì.

Dương Tiễn nhìn nụ cười hiền từ của mẫu thân, miễn cưỡng cười uống cạn chén thuốc.

Từ khi hắn bị thương đến nay đã non nửa năm, cơ thể đã khôi phục hoàn toàn. Thế mà Ngọc Đỉnh lại đi khuyến khích Dao Cơ ngày ngày mang đến những chén thuốc lớn nhỏ kỳ quái. Không phải là Dương Tiễn sợ đắng, chỉ là ngày nào cũng phải uống tận mấy chén thuốc đắng như thế, đổi lại là ai cũng sẽ thấy không vui.

Trốn, không lần nào thoát. Khuyên, Dao Cơ không nghe. Sau mấy lần đàm phán với Ngọc Đỉnh thất bại, Dương Tiễn quyết định dỗi không cho Ngọc Đỉnh uống trà, hơn nữa còn đi theo sư phụ cả ngày, bắt y phải ngửi thấy mùi thơm mà không được uống.

Thế nhưng, không biết có phải Ngọc Đỉnh ghi hận chuyện Dương Tiễn ở Thiên Đình làm việc không chừa đường lui cho bản thân hay không, mà lần này y thật sự rất có cốt khí, mềm cứng gì cũng không ăn. Hôm nay nhất thời sơ ý, để sư phụ uống được nửa ly trà đỡ thèm, sợ là sau này sẽ càng tung hoành.

Dương Tiễn vừa suy nghĩ vừa ăn cơm, thỉnh thoảng trộm nhìn sắc mặt của Dao Cơ, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Mẫu thân, Nhị Lang đã khỏe hẳn rồi, hay là miễn chén thuốc này được không?"

Dao Cơ liếc mắt sang Dương Tiễn, gật đầu, quả thật đã khỏe hẳn. Trên tay còn lưu lại một vết sẹo nhạt, nếu Dương Tiễn muốn, chỉ cần niệm quyết là có thể làm nó biến mất. Nhưng Dao Cơ sẽ không bao giờ quên được hình ảnh Dương Tiễn nằm bất tỉnh trên giường, không quên được từng câu từng chữ mà Ngọc Đỉnh nói với nàng. Cho đến ngày hôm nay, mỗi khi nàng nhớ lại Nhị Lang của nàng suýt chút nữa hôi phi yên diệt, nghĩ đến Nhị Lang của nàng đã từng cả người đầy máu, lẻ loi nằm dưới đất, là nàng lại đau đớn đến mức cả người run lẩy bẩy. Thương đã lành, Dương Tiễn cũng không để bụng, nhưng nàng lại không thể nào cho qua được.

Dương Tiễn thấy Dao Cơ gật đầu sảng khoái, chắc mẩm mình đã thuyết phục thành công, nào ngờ Dao Cơ lại nói một câu bâng quơ: "Ngọc Đỉnh chân nhân bảo, thương tổn con chịu phần lớn là nội thương, tình trạng nghiêm trọng, bị thương đến căn cốt, cần phải cẩn thận điều dưỡng vài chục năm. À, lần trước mẹ có gặp Hoàng Long chân nhân, ông ấy nói nếu muốn dưỡng thương thì phải dưỡng cho đàng hoàng, tốt nhất là cả rượu cũng không được uống. Mẹ thấy rượu lần trước Tam muội con mang đến không quá mấy ngày đã bị con uống hết cả rồi, uống quá vội vã. Mẹ đã gửi thư, bảo Tam muội con đừng nhờ người mang rượu tới nữa."

Tháng trước Dao Cơ có sai một đệ tử Xiển giáo xuống núi đưa cho Dương Thiền vài bộ đồ mới, sau đó Dương Thiền đã gửi lại một phong thư cùng một ít điểm tâm. Trên thư tuy không nhắc đến Dương Tiễn nửa chữ, nhưng lại nhờ tiểu đệ tử mang theo mấy bình rượu. Dương Thiền là người thận trọng, làm sao nàng có thể quên Dao Cơ không uống rượu. Tình nghĩa trong đó đủ để Dương Tiễn lo buông thả vui vẻ vài ngày. Nào ngờ lúc này lại bị mẫu thân bắt được nhược điểm.

Cũng chỉ có mấy bình rượu nhỏ mà thôi, nếu Mai Sơn huynh đệ ở đây, cả đám người uống còn không đủ. Có điều, hắn nghĩ tới hiện tại Trầm Hương đã đến quân doanh, Tam muội nhất định rất lo lắng, bảo muội ấy không cần làm mấy việc vặt vãnh này cũng tốt. Dương Tiễn miễn cưỡng cười, cố gắng bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhất có thể. Mấy ngàn năm lẻ loi một mình, đối với hai chữ "ngoan ngoãn" này hắn vẫn cảm thấy có chút xa lạ, cho nên biểu hiện có hơi vất vả.

Dao Cơ hài lòng nhìn con trai ngoan ngoãn nghe lời, nàng không tiếp tục nói nữa, mà chỉ bới thêm cho Dương Tiễn một chén cơm.

Thời gian buổi chiều, như thường lệ Dương Tiễn và Dao Cơ đều nghỉ ngơi ở động phủ. Chẳng qua không biết mấy ngày nay Thiên Đình bị cái gì mà ngày nào cũng phái người đến "hội báo tình hình chiến trận với Tư Pháp Thiên Thần". Dương Tiễn biết tỏng Vương Mẫu đang muốn dụ hắn ra tay, cho nên mỗi ngày hắn đều cùng Dao Cơ ra ngoài đi dạo, trốn được một lúc thanh nhàn.

Tránh được đôi mắt, nhưng không thoát được lỗ tai. Dương Tiễn cũng hiểu rõ dù ra sao thì Vương Mẫu vẫn luôn có biện pháp để hắn nắm được tình hình. Huống hồ Trầm Hương, tiểu Ngọc và Na Tra đều bị liên lụy trong đó, hắn quả thật không đủ nhẫn tâm bỏ trốn mặc kệ sự đời.

Nhưng dù sao thì hiện tại cũng đã thay đổi, hắn có Dao Cơ, nhất định hắn sẽ không bất chấp như trước kia nữa. Hắn sợ Dao Cơ lo lắng, cho nên sẽ không dễ gì ra tay, thậm chí còn không dám ở trước mặt Dao Cơ hỏi thăm tình hình bên ngoài, chỉ đành thừa lúc Dao Cơ nghỉ ngơi lén nghe một ít tin tức.

Đồng tử bấm đốt tay tính được đã tới giờ Dao Cơ đi nghỉ, bèn quen đường chạy đến động phủ, lải nhải nói chút râu ria về tình hình chiến trận.

Thuốc của Dương Tiễn ngày hôm nay hình như có bỏ thêm thuốc an thần, hiện tại đã có hơi buồn ngủ. Hắn dùng một tay đỡ bên huyệt thái dương, nhắm mắt dưỡng thần, thuận miệng bảo: "Nói điểm trọng yếu."

Đệ tử Côn Luân thông minh lanh lợi, nhanh chóng chọn ra được mấu chốt vấn đề: "Tam Thánh Mẫu đã đến quân doanh."

Truyện convert hay : Cực Phẩm Tiểu Thần Y

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện