Vân Tình Tình lặng lẽ ra ngoài, hướng đại ca ra hiệu.Vân Vinh Thịnh thừa dịp người khác không chú ý liền đi theo ra ngoài, nhưng thật ra tiểu gia hỏa Từ Từ, mắt to chớp chớp, bò đến trước cửa sổ, dang hai tay hướng về phía Vân Tình Tình vừa mới ra khỏi phòng.“Tỷ tỷ ôm một cái”.
Tiểu gia hỏa bộ dáng chờ mong, mắt to đen lúng liếng, miễn bàn hiếm có.Vân Tình Tình cũng không biết là chuyện như thế nào, vừa thấy đứa nhỏ này tâm liền thích.“Từ Từ đừng nháo, đầu Tình Tình còn đau, không thể ôm đệ”.
Vân Vinh Thịnh ra tới, ý bảo Từ Từ về phòng.Từ Từ cũng không nói lời nào, miệng phồng lên, vẻ mặt oán niệm nhìn chằm chằm đại ca.Vân Vinh Thịnh trừng mắt “Đệ còn dám giận dỗi với ta có phải không?” Hắn cố ý hù dọa tiểu gia hỏa, giơ giơ tay lên.Từ Từ cũng một bộ dáng “Đệ không muốn để ý đến ca”.
Lại ba ba nhìn Vân Tình Tình, mở tay nhỏ ra.Vân Tình Tình liền cười, “Đại ca, không sao đâu”.
Nàng muốn đi qua ôm Từ Từ, Vân Vinh Thịnh vội ngăn nàng lại, chủ động ôm lấy đệ dệ.Từ Từ liền cười hì hì, cũng không ồn ào muốn Vân Tình Tình ôm.“Ngươi tên tiểu tử thúi a” Vân Vinh Thịnh dở khóc dở cười “Ngươi không ở trong phòng, chạy ra đây làm gì” Cả ngày không chịu yên tĩnh, hắn liền kỳ quái, mấy tỷ đệ trong nhà đều rất an tĩnh, làm sao thời điểm này tiểu đệ lại không thành thật?Từ Từ liền cười “Đệ thấy tỷ tỷ chớp mắt với đại ca”.
Hắn cười đắc ý, vẻ mặt bày ra tư thế tranh công.Đứa nhỏ này cũng quá thông minh đi!Vân Tình Tình điểm điểm cái trán của hắn, “Đệ là một đứa bé lanh lợi a!” Quả nhiên ông trời công bằng, đứa nhỏ này đi đứng không tốt, lại so với hài tử bình thường thông minh hơn.
Ánh mắt dừng ở trên chân tiểu gia hỏa, Vân Tình Tình lại thấy đau lòng.
Phải xem chính mình sau này có tu luyện được hay không, nhất định phải nghĩ cách để đứa nhỏ này khôi phục như bình thường mới được.“Tình Tình, muội kêu ta ra đây là có chuyện gì?” Vân Vinh Thịnh cõng theo tiểu gia hỏa Từ Từ, tiểu gia hỏa cũng không nháo, gác cằm lên vai đại ca, học bộ dáng đại ca, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ người tìm đại ca làm gì?” Thanh âm mềm mại, làm người ta nghe xong nhịn không được muốn nhéo một cái.“Đại ca, ta lo lắng cho cha, ta thấy thế nào gia gia cùng nãi nãi cũng không ra bạc” Vân Tình Tình thử dò xét nói: “Nếu thật sự gia gia và nãi nãi không ra bạc, ta thấy đại gia gia cùng đại nãi nãi cũng không có biên pháp, cũng không thể để người đại phòng bỏ ra bạc này”.
Cũng không có chuyện như vậy, liền tính là bọn họ nghĩ như vậy, sợ là Thành Sơn thúc sẽ không đồng ý.Vân Vinh Thịnh đã mười hai tuổi, ở niên đại này một nam tử mười hai tuổi không còn nhỏ nữa, đã hiểu rất nhiều chuyện.“Gia gia và nãi nãi nhất định có tiền".
Vân Vinh Thịnh chắc chắn mở miệng, nhưng vẻ mặt căng chặt.Vân Tình Tình vừa thấy đại ca như vậy liền biết hắn cũng rõ, nhị phòng sẽ không ra chút bạc này.
“Có tiền thì thế nào, bọn họ sẽ không ra bạc cho cha trị chân”.Biểu tình của tiểu hài tử càng lúc càng gấp, Từ Từ tựa hồ đã nhận ra điều gì, cũng không dám lười nhác nằm bò ra nữa.“Cha ta hiện tại không phải người của đại phòng, đại gia gia cùng đại nãi nãi cũng không thể ra tiền”.
Vân Tình Tình dừng một chút, thấy đại ca gật đầu, nàng liền nói: “Kỳ thật, theo ta nghĩ, chúng ta có thể đi vay tiền”.“Vay tiền?” Đôi mắt Vân Vinh Thịnh lập tức sáng ngời.“Đúng vậy, vay tiền”.Vân Tình Tình cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, sở dĩ tìm đại ca thương lượng mà không phải tìm nương, là bởi vì thời đại này đối với nữ nhân quá hà khắc, gặp chuyện lớn như vậy, quyết định vẫn là nam nhân.
Vân Bá Nhân là người rất ngoan cố, nếu hắn đợi Vân Trọng Nhân trở về, chỉ sợ chuyện này nương mình cũng không có cơ hội tham gia.Lại nói đại ca là trưởng tử trong nhà, có quyền lên tiếng.Vân Tình