Vương thị một thân y phục vải xanh, bời vì thường xuyên mặc ở nhà, nên phía trên đóng thật nhiều tro bụi.
Nàng cũng không phải người nhanh nhẹn, vừa mới làm cơm xong, chưa thu thập sạch sẽ đã chạy ra ngoài.Lúc này nàng như gà mái già che chở cho gà con, lập tức vọt tới trước người nhi tử.Một tay chống vào eo, làm ra động tác như các phụ nhân hay chửi đổng lên, một tay khác nâng lên, chỉ vào mặt Vân Bá Nhân.“Đại bá ngươi đây là muốn làm cái gì? Bảo Sơn nhà ta vẫn là hài tử, ngươi là trưởng bối sao lại khi dễ hắn? Bảo Sơn chúng ta đã làm gì, hắn là một hài tử hiếu thuận, còn không phải lại đây ăn bữa cơm thôi sao, một đám các ngươi thừa dịp không có chúng ta ở đây liền khi dễ hắn, sao, muốn thay nhi tử Vân Đại Sơn kia báo thù sao?”Nghe lời này, không biết còn tưởng Vân Bảo Sơn là tiểu oa nhi, thật sự bị đám người ở đây khi dễ.Đã sớm nghe nói tức phụ nhị phòng Vân gia rất che chở con cái, hôm nay xem như đã rõ.Mọi người đồng thời có chút vì Đại Sơn mà thấy không đáng.Ai không biết năm đó nhị phòng Vân gia nhận con thứ của đại phòng làm con thừa tự, Vân Đại Sơn chính là thợ săn lợi hại nhất trong thôn, bởi vậy nên nhị phòng trôi qua cũng không tệ.Kết quả rơi xuống kết cục thế nào?Nhị phòng có nhi tử thân sinh, Vân Đại Sơn bị gãy chân cũng không ra bạc chữa bệnh.
Nói không có tiền cũng được, nhưng đều là thợ săn, nhà ai của cải thế nào đại khái mọi người biết rõ.
Xem của cải nhị phòng Vân gia, muốn chữa khỏi cho Vân Đại Sơn là chuyện dễ dàng, kết quả lại rời nhà cùng với bốn mẫu đất, thật sự là làm cho người ta thổn thức.Hiện giờ Vương thị luôn miệng nói Đại Sơn là nhi tử của Vân Bá Nhân, rõ ràng đã ra ngoài làm con thừa tự, giờ lại nói lời này, hiển nhiên là không muốn bị Vân Đại Sơn liên lụy.Người xung quanh hỗ trợ cũng không phải người Vân gia, bởi vậy cũng nói không nên lời, chỉ cuối đầu làm việc, nhưng lỗ tai thì vẫn nghe.Vân Bá Nhân là người nhiều sĩ diện, ở bên ngoài đặc biệt muốn thể diện, chú ý hình tượng.
Thà rằng chính mình có hại cũng không muốn người khác chỉ chỏ sau lưng.Hôm nay Vân Tình Tình cùng Vân Bảo Sơn so chiêu tại chỗ này, đã làm lão gia tử cảm thấy mất mặt, nhưng rốt cuộc cũng đều là hài tử, hắn cảm thấy đi ra nói vài câu cũng liền che lấp được.Chính là Vương thị….“Nhà lão nhị, ngươi đây là có ý gì? Không có việc gì thì mau về nhà nấu cơm đi” Đối với một nhà huynh đệ, chuyện của tức phụ nhị đệ hắn vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng.Trong lòng lão gia tử Vân Bá Nhân, nữ nhân chỉ nên ở nhà khâu khâu vá vá, giặc quần áo nấu cơm, nhưng Vương thị thì chỉ hận không thể cầm nắm hết trong tay, đó chính là không đàng hoàng, không tuân thủ đạo phụ.Ý tưởng này của Vân Bá Nhân cũng không thể nói là sai lầm, chính là đại biểu tâm lý của đa số nam nhân thời đại này.Đương nhiên, Vân Bá Nhân tự giữ thân phận, hắn là anh chồng, đến cùng cũng không thể quản đến việc này.
Cho nên ngần ấy năm, Vương thị làm những chuyện này, hắn vẫn mở một mắt nhắm một mắt.Rốt cuộc đã phân gia, hắn cũng không xen vào quá nhiều, tránh người ngoài chê cười.Lão gia tử Vân Bá Nhân chính là người chết vì sĩ diện.Đáng tiếc Vương thị không nhận ra ý tứ của Vân Bá Nhân.“Ta làm cơm hay không đại ca quản làm gì? Sao đại ca ngươi còn duỗi tay quản đến chuyện nhà ta? Các ngươi như vậy lại khi dễ Bảo Sơn nhà ta?”Ở trong mắt Vương thị, Bảo Sơn quả thật là tròng mắt, nam nhân nhà mình đánh chửi một chút cũng không được, huống chi người ngoài.Vân Bá Nhân cũng tức giận: “Hắn đã nói lời gì? Ta làm trưởng bối, nói hắn vài câu đã