Dưới cái nhìn chăm chú của Viên Minh, chỉ thấy cái bướu thịt màu đen kia đột nhiên bắt đầu ngọ ngoạy nhanh hơn, trên đó bắt đầu tách ra từng sợi từng sợi tơ màu đen, không ngừng vươn dài ra, hướng đến ngực của Viên Minh thăm dò.
Viên Minh đột nhiên hai mắt trợn tròn, nó thà chết cũng không muốn bị cái thứ quỉ này kí sinh, khiến cho mình sống không bằng chết.
Trong lúc giãy giụa, nó phát hiện cánh tay của mình tuy là bị trói, nhưng cổ tay còn có thể hoạt động, ngay tức thì xoay cổ tay ném thứ trong tay lên.
Cây bạch cốt đoản thương kia luôn bị nó nắm trong tay, lập tức bay lên, bay đến trước mắt của nó.
Viên Minh không một chút do dự, dùng hết sức lực của toàn thân, đụng đầu vào đó.
Bạch cốt đoản thương bị đụng bắn ra như một cây lao, đâm vào lồng ngực gấu đen lúc này vẫn chưa đóng kín.
"Rống! "Trong miệng gấu đen phát ra tiếng gầm giận dữ, vốn là đang cứng đờ ở chỗ xương sườn đang khép lại, mấy sợi tơ màu đen đang vươn tới lồng ngực của Viên Minh cũng chầm chậm rụt trở về.
Ngay sau đó, lồng ngực của con gấu đen một lần nữa chầm chậm mở ra, cây thương bằng xương kia là sự kí thác hy vọng cuối cùng của Viên Minh đang đâm vào tim của con gấu đen, cách cái bướu thịt màu đen chỉ trong gang tấc, nhưng cuối cùng cũng không thể trúng mục tiêu.
Trái tim con gấu đen vẫn đang từng chút co rút lại, từng sợi tơ đen kia giống như bị điên rồi, xông về lồng ngực của Viên Minh như có ý thức.
Hai mắt Viên Minh nhìn chằm chằm, vẻ mặt căng thẳng đến cực điểm.
Trong một chớp mắt lúc mấy sợi tơ đen sắp chạm vào da nó, trái tim gấu đen đột nhiên ngừng đập, mấy sợi tơ đen giống như là gặp quỷ, điên cuồng ngọ ngoạy giống như muốn thoát khỏi trái tim con gấu đen.
Mấy sợi tơ vươn tới Viên Minh cũng đều thoát lực trong nháy mắt, tất cả đều nhẹ nhàng rũ xuống.
"Quá tốt rồi, bắt kịp rồi.
" Viên Minh kích động cơ hồ muốn chảy cả nước mắt.
Tại bước ngoặt cuối cùng của sinh tử tồn vong, mấy trái cây có độc đã ăn hôm qua đã cứu nó một mạng.
Lúc trước bố trí bẫy rập, Viên Minh đã đập nát toàn bộ mấy trái cây kia, lấy nước thoa lên tất cả những cái chông bằng xương và mũi nhọn của cây đoản thương.
Trước mắt đại khái là bởi vì nguyên do mấy cây chông chỉ đâm trúng cơ thể của con gấu đen, độc tính vẫn chưa ảnh hưởng đến con kí sinh, nhưng lần này lại là trực tiếp tác dụng lên trái tim, cái bướu thịt màu đen kia cũng trực tiếp tiếp nhận tác dụng của độc tố, mất đi lực lượng.
Xúc tu quấn quanh người Viên Minh đều chầm chậm rơi ra, kể cả bông hoa lớn cổ quái trên người của con gấu đen cũng đồng loạt tàn lụi, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được hóa thành bột mịn, cơ thể nó và gấu đen cơ hồ rơi xuống đất cùng một lúc.
Cái bướu thịt màu đen kí sinh trên trái tim của con hắc hùng cuối cùng cũng rời ra, rơi xuống bên cạnh, màu sắc trên đó cũng nhanh chóng biến mất, không lâu sau thì biến thành một màu trắng xám, trông như một khối đá bình thường, không gì khác biệt.
Viên Minh thấy vậy, không dám lưu lại một tí nào, vội vàng bò lên thân thể tàn tạ của con gấu đen bên cạnh.
Thừa dịp con gấu đen còn chưa chết cứng, nó tranh thủ thời gian tháo xuống cái túi da ở trên người, dùng cốt thương vạch ra một đường ngay cổ con gấu đen, thu lấy huyết dịch còn sót lại của nó.
Làm đi làm lại một hồi, toàn bộ máu của con gấu đen đều đã khô, cũng chỉ thu thập được nửa túi máu.
"Dã thú to nhỏ khác nhau, lượng máu cũng không bằng nhau, người kia cũng không nói là muốn thu cho đầy túi, nhiêu đây hẳn là đủ rồi.
" Viên Minh cột lại miệng túi, cầm lên lắc lắc, tự mình lẩm bẩm.
Nói xong, nó đeo lại cái túi, liếc sang thi thể của con gấu bên cạnh, bụng lại kêu lên ục ục.
Đối mặt một đống thịt thú lớn như vậy, Viên Minh có chút luyến tiếc không nỡ bỏ, nhưng nghĩ tới nó từng bị kí sinh qua, trong lòng lại có chút kinh tởm.
Nhưng sự kinh tởm trong lòng, cuối cùng chống không nổi cái đói trong bụng.
Để phòng ngừa vạn nhất, Viên Minh lần này không có trực tiếp ăn sống thịt của con gấu đen, mà là gom lại một đống cành lá khô, bắt chước cổ nhân đánh lửa, thật vất vả mới sinh ra lửa, đem thịt gấu nướng lên.
Lúc chờ nướng thịt chín, Viên Minh đi đến gần cái cái bướu thịt kí sinh kia, thấy nó đã hóa thành một cục đá màu nâu xám to bằng nắm tay, xem ra không còn chút sinh sơ nào, Viên Minh vẫn nhịn không được lấy cái cốt thương chọc chọc vào nó.
Kết quả, nó liền phát hiện cục đá này vậy mà kiên cố dị thường, hoàn toàn không giống trạng thái lúc là cái bướu thịt màu đen.
Viên Minh đột nhiên nổi lên hứng thú.
Nó huơ huơ tay phía trên cục đá, thấy nó không có chút xíu phản ứng, lại đưa tay gần một chút, kết quả thấy vẫn như cũ không có bất kì phản ứng gì.
"Xem ra triệt để chết hẳn rồi.
"Lúc Viên Minh tính buông tha, thì cái túi da thú bên hông đột nhiên có một giọt máu rơi xuống, "lách cách" một cái, rơi trên cục đá nâu xám kia.
Vốn là thi thể không có một xíu sinh cơ, lại đột nhiên phồng lên một chút, mặt ngoài một lần nữa sống động hóa thành hình dáng bướu thịt màu đen.
Nhưng rất nhanh, lực lượng của giọt máu kia bị hao hết, bướu thịt màu đen kia một lần nữa lại khô quắt, biến trở lại thành cục đá.
"Cái thứ nho nhỏ này thật có điểm thú vị nha.
" Viên Minh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nó tìm về mấy phiến lá khô, bọc cục đá lại, để sang một bên.
Đợi cho thịt gấu nướng cháy đen, sau khi tỏa ra mùi thịt nồng nặc, Viên Minh mới xé một miếng gặm ăn.
Một bữa này, là một lần Viên Minh ăn thỏa mãn nhất trong mấy ngày hôm nay, nhưng khiến nó có chút không hiểu là thịt dã thú chín ăn tuy có no bụng, nhưng không có cảm giác sung mãn tinh lực giống như lúc gặm xương hồi hôm qua.
"Chẳng lẽ là máu gấu đen bị hút khô, cho nên khí huyết đại tổn? Hay là nói chỉ có ăn thịt sống mới có tác dụng giống hôm qua?" Viên Minh nghi hoặc trong lòng.
Nó ngẩng lên nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã ngã về phía tây, liền không nán lại nữa, liền mang theo số thịt thú không ăn hết và cục đá có thể kí sinh bỏ vào hang động mà nó ẩn thân trước đây.
Sau đó, nó mới căn cứ theo con đường trong trí nhớ của mình, chạy về khối cự thạch cột mốc biên giới!.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, lúc Viên Minh cuối cùng cũng về đến cự thạch cột mốc biên giới lại không thấy bóng dáng của Hô Hỏa trưởng lão đâu, chỉ có một con hổ có bộ lông sặc sỡ đang nằm bên cạnh tảng đá quay lưng về phía nó.
Nghe tiếng động do Viên Minh tạo ra, con hổ kia đột nhiên quay người lại, lại ngồi dậy y như con người, rồi nhìn nó.
Viên Minh cũng nhìn hắn, hai người cũng không ai mở miệng, cũng không có động tác thừa, chỉ là cùng tách ra một khoảng cách lớn, cảnh giác quan sát đối phương.
Đúng lúc này, một tràng tiếng chân "ầm ầm" truyền đến.
Trong sơn lâm rậm rạp đột nhiên có một con dã trư màu nâu đậm xông ra,