Mới dùng chưa tới nửa canh giờ, Viên Minh đã ghi nhớ kỹ hết toàn bộ nội dung trong sách, có điều khi vừa khép sách vào, hắn lại có chút tức giận.
- Triệu Đồng, vì sao ngươi lừa ta?
Viên Minh cau mày, chất vấn.
- Ta lừa ngươi lúc nào?
Triệu Đồng ngồi thẳng người lên, thắc mắc hỏi ngược lại.
- Vô Ảnh Bộ mà ngươi đưa ta là bản không đầy đủ, nội dung bị thiếu.
Viên Minh nhíu mày nói.
- Không đầy đủ?
Triệu Đồng nghe thế, lộ ra vẻ lúng túng.
Rất hiển nhiên, hắn đối với chuyện này cũng không nắm chắc.
- Không đầy đủ, không đầy đủ, Vô Ảnh Bộ này là trưởng lão đưa, ta lại xem không hiểu, ngươi sao có thể trách ta.
Rất nhanh, hắn lên giơ hai tay lắc lắc, làm bộ chuyện này không liên quan đến ta.
Viên Minh dù có bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì được.
So với những tên đệ tử ký danh suốt ngày làm bộ cao cao tại thượng, Triệu Đồng đối với hắn đã xem như không tồi, hắn cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, dù sao bản thân hắn trả giá cũng không cao.
Hơn nữa, Vô Ảnh Bộ này dù chỉ là quyển thượng, nhưng từ nội dung trong phần tổng cương ghi lại mà nói, công pháp này đúng là không phải hàng nát, ít nhất cũng cao hơn Địa Thứ Thuật nhiều.
Mặt khác, sau khi tu luyện thân pháp này, không chỉ khi lúc đối chiến càng nắm chắc hơn, mà về phần tiềm hành truy tung cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều, đặc biệt nếu gặp phải một số hung thú có tính cảnh giác cao, cũng dễ dàng theo dõi, tiếp cận.
Viên Minh vốn định cáo từ rời đi, đã ôm quyền rồi, lại đột nhiên nhớ tới chuyện Cáp Cống bị tập kích, lập tức nói:
- Phải rồi, ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.
Triệu Đồng thấy hắn không so đo chuyện Vô Ảnh Bộ không đầy đủ, liền vừa cười vừa đáp:
- Chuyện gì, nói chút coi.
Viên Minh liền đem chuyện mà Cáp Cống đã trải qua, cùng miêu tả quái vật lông dài kia ra kể một lượt.
Triệu Đồng im lặng ngồi nghe, đoạn thả sách trong tay ra, chau mày trầm tư.
- Ngươi nói cái này, ta cũng thực sự không biết là thứ gì, chờ ta rảnh, về hỏi các đồng môn xem sao.
Một lát sau, hắn lắc đầu, đáp.
Viên Minh đành gật đầu đồng ý, xong lập tức cáo từ rời đi.
Hắn không nấn ná ở lại Cáp Mô Cốc lâu, mà lập tức bước thẳng ra khỏi cốc, nhưng khi vừa ra khỏi cửa cốc, liền thấy một thanh niên mặt sẹo, dáng người lùn chắc cắm đầu bước tới.
- Viên huynh, ta đến Cáp Mô Cốc tìm ngươi nhiều lần, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được ngươi, có còn cao trị thương đó không?
Nhìn thấy Viên Minh, thanh niên mặt sẹo lộ vẻ vui mừng xen lẫn sợ hãi, nhiệt tình bước lên chào hỏi.
- A, là Thổ Lặc huynh à, thật có lỗi, gần đây trong tay không còn hàng tồn.
Viên Minh làm bộ bất đắc dĩ, đáp.
- Bớt dùng bài này đi, lần trước ngươi từng hứa hẹn hai bình cao thuốc đó, không đưa đồ, hôm này chớ mơ ra khỏi Cáp Mô Cốc.
Thổ Lặc giang hai tay cản đường đằng trước, bộ dạng dặt một phường vô lại.
- Ngươi đây là… Được rồi, đây là ta vốn định lưu cho mình dùng, ngươi đã sốt ruột thế, vậy giao cho ngươi trước vậy.
Viên Minh lấy hai ống trúc đựng thuốc từ tay nải sau lưng ra, đưa tới.
- Hehehe, thế này còn tạm được, đây là thù lao, đừng có nói ta lấy không của ngươi.
Thổ Lặc cười hehe nói, đoạn lấy một cái túi nhỏ ra, ném tới.
Viên Minh mở túi ra liếc mắt nhìn rồi yên lặng thu lại.
Hai người tiếp đó lại trò chuyện dăm ba câu, xong mới cáo từ rời đi.
Viên Minh rời khỏi sơn cốc, đi tới một mảnh rừng già rậm rạp, tung người nhảy lên một cây đại thụ, xong một lần nữa mở túi vải ra.
Bên trong có một tấm da thú, trên da ghi chi chít những chữ rất nhỏ, ghi lại những chuyện mới phát sinh xung quanh vùng rừng núi này.
Thổ Lặc kia là một thành viên của một đoàn đội tên là Thổ Hùng Hội, một đoàn đội cỡ nhỏ với khoảng mười mấy người.
Khác với Thanh Lang Bang, Thổ Hùng hội có phong cách hành xử rất ôn hòa, thành viên đều dựa vào lực lượng tự thân để thu thập huyết thực, chưa bao giờ đi làm chuyện cướp bóc kẻ khác.
Viên Minh quen biết Thổ Lặc từ khoảng hai tháng trước, cũng từng cứu gã một lần.
Thổ Lặc làm người khá trung nghĩa, rất muốn báo đáp, đáng tiếc không đủ thực lực.
Viên Minh thấy Thổ Lặc là người khéo đưa đẩy, giỏi giao thiệp, liền nhớ gã hỗ trợ thu thập tin tức về các nhóm thú nô trong rừng, để hắn kịp nắm rõ tình hình.
Nhìn nội dung trên da thú, sắc mặt Viên Minh trở nên ngưng trọng, căn cứ theo tin tức mà Thổ Lặc cung cấp, Thanh Lang Bang đã tìm được thi thể đám người Ba Âm, đồng thời xem xét tiền căn hậu quả, đoán ra hắn chính là hung thủ.
Bên trong da thú còn ghi, bang chủ Thanh Lang Bang, Ô Bảo còn treo thương một kiện thần binh nửa pháp khi cho kẻ tìm được chỗ Viên Minh trú chân.
- Nếu là như vậy, thời gian tới ta cũng không thể ra vào Cáp Mô Cốc nữa, trong cốc nhiều người phức tạp, rất dễ để người hữu tâm chú ý.
Viên Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay người bước đi.
Hắn đẩy tốc độ lên mức cao nhất, vòng một vòng lớn trong rừng, sau khi xác định không có ai bám đuôi, mới trở về căn nhà gỗ của mình.
Bên trong nhà gỗ, Cáp Cống đang nằm nghỉ ngờ, đột nhiên hắn mở trừng hai mắt, ráng chống tay đứng lên, nắm chặt da sói xanh, chuẩn bị kích phát Phi Mao Thuật bất cứ lúc nào.
- Là ta.
Tiếng Viên Minh ở ngoài cửa vang lên.
Cáp Cống nghe thế, mới thở phào một hơi, lần nữa ngồi xuống.
- Khoảng thời gian ta rời đi, không có ai tới đây chứ?
Viên Minh đẩy cửa bước vào, hỏi.
- Nơi này khá vắng vẻ, không có ai đến, ta điều tức tĩnh dưỡng được