Sau khi trắc thí linh căn xong, thiếu niên thiên tài có song linh căn tự xưng là "Y Quả" kia, được Tát Nhân trưởng lão đích thân mang theo, đi đến tòa đại điện hùng vĩ nhất phía sau quảng trường.Sau đó, hai dã nhân có tam linh căn khác cũng được người ta mang đi, chỉ còn lại 7 người có tứ linh căn bao gồm cả Viên Minh trong đó, cũng như mấy người trước được đại hán cởi trần Hồ Trát mang đi, rời khỏi Chúc Linh Điện.Sau khi rời xa chỗ đó, đột nhiên Hồ Trát chủ động nói chuyện với bọn họ:"Ta biết bây giờ các ngươi đều hận ta, nhưng tương lai có một ngày, các ngươi nhìn lại chuyện phát sinh mấy ngày này, các ngươi sẽ cảm thấy vui mừng."Mấy dã nhân vẫn chưa hoàn hồn, ai ai cũng giương mắt nhìn hắn, tuy nghe hiểu lời hắn nói nhưng không ai dám tiếp lời."Là vì việc trắc thí hồi nãy sao?" Viên Minh lần đầu mở miệng trong mấy ngày vừa qua, nó nói bằng tiếng của Nam Cương, nhưng cực kì thông thạo."Thì ra ngươi biết tiếng Nam Cương của bọn ta à, cũng hiếm thấy nha."Hồ Trát có chút bất ngờ, đánh giá lại Viên Minh một lần nữa, nhưng lại tiếp tục nói tiếp:"Biết bao nhiêu phàm nhân tha thiết ước mơ, muốn bước lên con đường tu tiên tìm kiếm trường sinh, khổ nỗi đều không có cách nào, các ngươi tuy bị bắt về đây, nhưng có thể gia nhập Bích La Động của chúng ta, cũng coi như là phúc to bằng trời của các ngươi rồi.
Nếu có một ngày, khi các ngươi có thể dời non lấp bể, hô phong hoán vũ chớ có quên người dẫn đường là ta đây."Hồ Trát nhếch mép cười, dùng ngón tay cái chỉ chỉ chính mình.Nghe được câu này, những dã nhân kia ngơ ngác nhìn nhau, nhưng vẫn có người cảm tạ Hồ Trát.Nam Cương vốn là nơi tôn sùng lực lượng, tuyệt đối tôn sùng những người có thực lực cao, nếu như có cơ hội bước lên con đường của cường giả, thì đúng là vạn phần khó có được."Lúc trước các người nói nô lệ khoát lông thú là có nghĩa gì?" Viên Minh lúc này lại hỏi một câu.Nghe câu này, Hồ Trát lại sững sờ một lát, tựa hồ như không ngờ tới, người Trung Nguyên trước mặt này, vậy mà luôn để ý đoạn đối thoại giữa hắn và Tát Nhân trưởng lão."Sớm đã nghe người Trung Nguyên xảo quyệt, bây giờ đã thấy rồi, so với người Nam Cương chúng ta thông minh hơn nhiều.
Bất quá, ta nhắc nhở ngươi một câu, ở nơi này quá thông minh, chưa chắc là chuyện tốt đẹp gì." Sắc mặt Hồ Trát lạnh lẽo, trách mắng.Dứt lời, hắn tựa hồ như cũng mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện với mấy người Viên Minh, mang bọn họ đi thẳng về phía tây.Trên đường, đối với những ánh mắt bất thiện hoặc là nghi hoặc của những người còn lại, Viên Minh làm như không thấy, trong lòng lại im lặng suy nghĩ về những tin tức mà lúc trước Hồ Trát để lộ ra.Trở thành nô lệ khoác lông thú nghe như không giống chuyện tốt lành gì, nếu không thì cũng không đến nỗi tên Hồ Trát này không muốn nhiều lời, có điều xem ra trong khoảng thời gian ngắn hẳn không có lo lắng gì đến tính mệnh.Về phần cái gì gọi là bước lên con đường tu tiên nọ, cũng không biết có phải là lời lẽ dọa người của tên Hồ Trát này hay không.
Tuy có rất nhiều chuyện nó không nhớ nổi, nhưng vẫn biết thành tiên có nghĩa là gì.Bây giờ nó chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, trước tiên giữ cái mạng nhỏ đã, sau đó mới nói đến những chuyện khác.Ước chừng chưa tới nửa canh giờ sau, bảy người Viên Minh dưới sự dẫn dắt của Hồ Trát đã đến một khu vực xa xôi, xa xa đã thấy một bức tường đá cao lớn dài liên miên mấy chục dặm, cổng của tường đá toàn bộ làm bằng thanh đồng, trông vừa dày vừa nặng cực kì.Bên trong đại môn, xây lên mấy tòa kiến trúc như pháo đài.Lúc Hồ Trát mang mọi người đi qua, đột nhiên từ trong bảo lũy (pháo đài) có người ăn mặc tương tự như Hồ Trát đi ra, sau khi nói chuyện với Hồ Trát mấy câu, liền để bọn họ đi qua.Chẳng biết tại sao, Viên Minh luôn cảm giác trong ánh mắt của người đó khi nhìn về bọn họ, tựa hồ mang theo tâm tình phức tạp trộn lẫn mấy phần thương hại và chế giễu.Ra khỏi cửa cống làm bằng thanh đồng, phía bên ngoài là một mảnh rừng núi nguyên thủy rậm rạp.Phân bố dày đặc những cây cao vút và to lớn, mỗi cây gỗ lớn đều phải hai ba người ôm mới hết, những tán cây khổng lồ đan xen với nhau, thỉnh thoảng có vài khe hở để ánh mặt trời xuyên qua, ở phía dưới đất dày đặc các lùm cây bé nhỏ.Ở giữa núi rừng, sương mù mỏng manh mờ mờ, một con đường nhỏ xuyên qua lùm cây, kéo dài đến tận cùng tầm mắt.Viên Minh bước vào trong rừng, liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh hơi thấp xuống một tí, xung quanh truyền lại những tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, trong mũi cũng tràn ngập đến đặc sệt mùi vị đặc thù của bùn đất và cây cối.Sau khi mấy dã nhân bên cạnh tiến vào sâm lâm, ngược lại vẻ mặt trở nên thoải mái, giống như đã về đến nhà của mình, trái lại nhìn vẻ mặt của Hồ Trát đang dẫn đầu lại có vẻ khẩn trương hơn mấy phần.Ở đằng xa thường truyền tới tiếng thú gào, luôn khiến hắn quay đầu lại nhìn.Trên đường đi, không ai nói với bọn họ cụ thể phải làm cái gì, cũng không có ai trong bọn họ dám hỏi, nhưng Viên Minh đã lờ mờ đoán được, nơi này không có nhiều khả năng là chỗ tu tiên gì đó.Liên tục đi nửa canh giờ dọc theo con đường nhỏ trong rừng, xuất hiện một chỗ đất trống rộng rãi, đứng sừng sững một tảng đá lớn màu xanh đen cao tới mấy trượng, trên bề mặt gồ ghề có điêu khắc một hàng chữ Nam Cương màu đỏ sẩm."Biên giới số 1 Thập Vạn Đại Sơn." Viên Minh đọc thầm một lần.Lúc này, nó mới chú ý, bên cạnh tảng đá lớn màu xanh đen kia, có một nam tử mặc áo bào xám, thân hình cao lớn đứng chắp tay đang quay lưng về phía bọn họ.Nghe bên này có tiếng động, nam tử cao lớn kia mới chầm chậm quay người lại, đó là một người trung niên có vẻ mặt nghiêm túc, ngũ quan đoan chính, đôi chân mày thô mà rậm hơi nhíu lên, ánh mắt có chút lạnh lùng."Hô Hỏa trưởng lão, đây là một nhóm nô lệ khoác lông thú mới, ta mang đến cho ngài." Sau khi Hồ Trát thấy người đó, vẻ mặt cũng hơi có chút khẩn trương, mở miệng nói."Được." Người đàn ông trung niên được gọi là Hô Hỏa trưởng lão gật gật đầu."Vậy ta trước tiên quay về phục mệnh." Hồ Trát đáp một tiếng liền xoay người rời đi.Đợi bọn họ đi rồi, Hô Hỏa trưởng lão tùy ý nhìn lướt qua mấy người Viên Minh, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt đó giống như là đang nhìn mấy cái cây hoặc là mấy cục đá vậy, không mang theo một chút tình cảm nào.Sau khi nhìn qua một lượt, chỉ thấy hắn giơ tay lên vỗ một cái vào cái túi vải màu tím to bằng bàn tay đeo ở bên hông mình, cái túi tỏa ra một vầng ánh sáng nhạt không hề bắt mắt.Ngay sau đó, trong tay của Hô Hỏa trưởng