Chiến trường khói bụi mù mịt, hàng đống kiến trúc đổ sụp, mùi máu tươi, sắt thép cùng cháy khét quyện lại với nhau, khuấy ý thức của Dương Hằng thành một đoàn bột nhão.
Hắn mơ mơ màng màng đứng đó, cả người khoác lên sắt thép bọc giáp năng nề, ép cho hắn không thở nổi.
"Aaaaaaa, nó đang ăn tôi!! Nó đang ăn tôi!!!"
Tiếng thét đem Dương Hằng kéo tỉnh, xung quanh hắn đang là cuộc hỗn chiến của những người lính mặc bọc giáp với những sinh vật dị dạng.
Phía trước là một đám phô thiên cái địa quái vật.
Những sinh vật này như bước ra từ truyện tranh khoa học viễn tưởng.
Cả người giống bọ, toàn thân là giáp xác, bộ vị mọc ra gai xương, miệng chia làm bốn khoang với hàng đống răng nhọn cùng nước miếng làm hắn muốn ói mửa.
Kinh khủng nhất chính là hai chi trước của nó mọc ra gai xương dài đến gần 1 mét, cùng với chiều cao gần 2 mét.
Hắn nhận ra mình cũng mặc bọc giáp, cũng là một trong số những người chiến sĩ.
"Cái này...!cái này làm sao mà đánh!!!"
Hắn chán ghét ác mộng, nhưng giờ phút này Dương Hằng thật sự mong rằng đây là một con ác mộng và hắn sẽ thức dậy.
Chỉ là thực tại đã tát thẳng một cú vào mặt hắn, một cánh tay còn tươi mới không biết từ nơi nào văng ra đập trúng người hắn.
Dương Hằng run rẩy, nước mắt cùng đũng quần suýt nữa đã phun ra rồi.
Kể cả khẩu súng trong tay cùng bọc giáp cũng không khiến hắn an tâm chút nào.
Trận chiến đã nổ ra, đông đến hàng ngàn, hàng vạn quái vật như cơn sóng thần nhào đến, đem trước mắt đội quân cơ giáp đánh cho tan đàn xẻ nghé.
Dương Hằng chỉ biết đứng đực ra một chỗ, điên cuồng hướng xung quanh xạ kích.
Sắc bén gai xương của quái vật căn bản không phải sắt thép bọc giáp có thể ngăn được.
Hắn tận mắt thấy một người bị cắt ngang eo, biến thành hai nửa ngã xuống đất.
Người bị sống sờ sờ lôi ra ngoài bọc giáp, bị lũ quái vật xâu xé hóa thành mưa máu trên không.
Có người trực tiếp đẩy ngã xuống đất, tiếp sau đó bị một đám quái vật xúm lại chà đạp thành một bãi thịt nát.
Tứ chi, thân người, máu me, nội tạng kích thích cực sâu đến Dương Hằng, chết trân tại chỗ, tay cầm súng cũng vô thức buông xuống.
Mấy tiếng trước hắn vẫn chỉ là một thanh niên bình thường mà thôi, đối mặt với cảnh tượng như tận thế này, không trực tiếp cầm súng tự sát đã là không tệ.
Sắc bén gai xương cắt qua, trực tiếp đem phần ngực bọc giáp chém xuyên qua, xé rách lồng ngực Dương Hằng.
Cơn đau đớn lần nữa kéo tỉnh hắn về hiện thực, nhìn chỉ cách mặt mình chưa tới 10 cm quái vật, hắn ngã ngửa ra đằng sau.
Súng trong tay dí thẳng vào cái miệng rộng đang chia ra làm bốn của nó điên cuồng bắn vào, bắn đến khi ngón tay của hắn mắt cảm giác, đem đầu của nó giống như trái dưa hấu bị đạp nát mới thôi.
Dương Hằng trực tiếp nôn ra, súng trong tay rơi xuống.
Lúc này lại có thật nhiều quái vật tiến đến, chúng dẫm đạp lên những thi thể đã nát bươm của đồng bạn, bắt đầu làn sóng thứ hai tàn sát.
"Rút lui!!! Rút lui!!!"
Không biết là có ai hô lớn, những chiến sĩ xòn sống sót bắt đầu rút chạy, Dương Hằng cả súng cũng không thèm nhặt, chật vật đứng lên.
Tầm mắt liên tục đảo đoạn, toàn thân vẫn cực kì choáng váng.
Đoàn quân quái vật sắp áp sát đến mới bắt đầu chạy.
Bởi vì thể lực kém cỏi, cộng thêm bọc giáp quá nặng, Dương Hằng càng lúc càng đuối sức, bước chân phù phiếm.
Bởi vì không chú ý vấp phải một cây cột thép nằm giữa đường, trực tiếp ngã lăn ra đấy.
Hắn tuyệt vọng, bộ vị toàn thân run lên bần bật, Dương Hằng không muốn tưởng tượng chính mình sẽ chết với thân thể bị xé thành từng mảnh.
Bỗng từ trên bầu trời bay ra một quả tên lửa, đâm thẳng vào bầy quái vật hóa thành lượng nhiệt năng kinh khủng, đem toàn bộ chiến trường hóa thành biển lửa.
Sóng xung kích từ cuộc tấn công đem Dương Hằng bắn xa mấy chục mét.
Hắn lên cơn sốc, tầm mắt trực tiếp biến thành màu đen.
...
Dương Hằng, sinh ra trong một gia đình khá giả, cha mẹ thành công, vốn dĩ lớn lên khả năng cao sẽ trở thành một người tinh anh nhân sĩ, được xã hội trọng vọng.
Nhưng chỉ một vụ đám tàu đã thay đổi tất cả.
Cha mẹ cùng mất, gia sản bị chia cắt, may mắn vẫn còn một khoản lớn đủ để hắn ăn hai đời cùng với căn nhà.
Nhưng Dương Hằng từ đó thay đổi, chỉ