Dương Hằng ngẩng đầu nhìn trời lúc sáng sớm, bắt đầu mở cửa tiệm cà phê.
Tiệm này từ tháng trước đã bắt đầu buôn bán, Dùng điểm mình tích lũy được mở tiệm.
Nói là tiệm, nhưng nó thực ra chỉ là một lều vải khá lớn thôi, bên trong bày biện một cái quầy hàng và vài bộ bàn ghế.
Cả Dương Hằng và Lusca chuyển vào đây sống, nhường chỗ cũ của bọn họ cho người vô gia cư khác.
Lusca cũng trở thành nhân viên của tiệm.
Tiệm này khách chủ yếu là những người tị nạn đi làm sáng sớm.
Giá cả rẻ, cà phê không tệ khiến nơi này rất được hoan nghênh.
Có vài người còn đùa rằng cà phê Dương Hằng pha có vị rất đặc biệt, không phải ngon, thậm chí còn hơi đắng nhưng khiến tinh thần bọn họ rất thoải mái.
Chi phí hằng ngày cùng tiền thuê chỗ không quá quý, cộng thêm lợi nhuận không tệ khiến cuộc sống của hắn và Lusca trôi qua thoải mái.
Sự kiện đáng chú ý nhất là, Selina vậy mà cũng đến tiệm cà phê này, hơn nữa là đến hằng ngày.
Cái này cũng đã từng gây ra oanh động rất lớn một thời gian.
Selina nắm giữ chức vụ cao trong quân đội, là siêu nhân loại.
Bởi vì hình ảnh chiến đấu của cô thường xuyên được chiếu lên, gọi cô là anh hùng của thành Rorgh cũng không quá đáng.
Cái này khiến tiệm của Dương Hằng suýt nữa đã sốc lên nhiều lần, cũng may bây giờ tất cả đã qua.
Làm ăn đã ổn định, cũng không có ai gây sự.
Tuy cả hai người Dương Hằng và Lusca đều làm việc ở tiệm, nhưng cũng không từ bỏ những công việc trước kia.
Hắn chỉ mở tiệm vào sáng sớm và vào buổi tối sau khi hầu hết mọi người đã kết thúc công việc.
Thời gian còn lại vẫn đi làm việc như bình thường.
So sánh với Dương Hằng ở thế giới cũ, bây giờ hắn như đã thay đổi hoàn toàn.
Đã không còn e ngại xã hội và rũ rượi như trước nữa mà trên thân càng nhiều thêm một cỗ khí chất đặc biệt.
Cái này hắn không nhìn ra, nhưng đac ở chung với hắn một năm Lusca cảm nhận được rõ.
Dương Hằng đem một cốc cà phê đã pha xong đẩy về phía Selina.
"Hôm nay sao đến sớm vậy? Sắp có việc gì à?"
"Ừ, hôm nay quân đội sẽ hộ tống một đám vật tư quan trọng vào thành.
Cái này được chuyển từ thành Lysandra.
Đến cả tôi cũng phải xuất trận."
Vật tư từ Lysandra vận chuyển đến độ quan trọng không phải nhiều lời.
Lysandra là chủ thành của phòng tuyến số 1.
Nơi quân lực vững chắc và mạnh mẽ nhất, vượt qua chủ thành của toàn bộ các phòng tuyến còn lại.
Selina tuy rằng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mặt cô lại thể hiện sự trầm trọng.
Dương Hằng không có hỏi tiếp, Selina nhấp một ngụm cà phê, thanh âm bực dọc.
"Sở dĩ lần này xuất động lớn như vậy là do có thể lũ giáo phái doom quấy phá.
Tôi thà đối đầu với quân đoàn doom còn hơn với lũ này."
"Giáo phái doom?"
"Đúng vậy, cậu là người bình thường chắc không biết, nhưng quân đội đã nhiều lần giao chiến với lũ khốn này, cũng bị hành vi của chúng làm cho phẫn nộ với buồn nôn."
"Ban đầu nó bắt nguồn từ một cộng đồng nhỏ theo chủ nghĩa bi quan, sau khi thảm họa doom xảy đến.
Cộng đồng này càng ngày càng biến chất và lôi kéo được càng nhiều thành viên, cuối cùng thành lập giáo phái thờ phụng doom.
Cho rằng lũ doom đem toàn bộ đưa về hư vô mới là chân lý."
"Bởi vì những năm đầu chưa khống chế được tình hình nên chỉ có thể để mặc nó phát triển.
Sau khi ổn định lại rồi thì giáo phái đã cơ bản thành hình, bởi vì quá nhiều người nên chính phủ chỉ có thể ép nó giải tán."
"Cậu biết không, lũ khốn này sau khi bị giải tán không những khônv yên phận mà còn gây rối loạn, lôi kéo càng nhiều người tham gia."
"Trong một chiến dịch truy quét, tôi thậm chí nhìn một tên giáo sĩ đang nhồi nhét những suy nghĩ kinh tởm của hắn vào đầy một đám trẻ.
"Nhưng đỉnh điểm nhất đó là chúng đem trọn vẹn một tòa thành hiến cho lũ doom.
Hai triệu sinh mạng!"
Nói đến đây, giọng nói của Selina gằn ra từng chữ, nếu không phải cô chú ý thu lực thì chiếc cốc trong tay cô đã vỡ tan.
Như để làm dịu lại cơn giận của mình, cô tu một mạnh hết cốc cà phê, thở ra một hơi.
"Từ đó trở đi, nếu như có thành viên giáo pháu đầu hàng thì sẽ bị giam lại.
Còn nếu chống cự ngoan cố hoặc có hành vi cuồng tín thì có thể giết chết bất luận tội."
Cảm xúc Selina đã bình ổn trở lại, cô nhìn cánh tay trái trống không của hắn, dò hỏi.
"Thật sự không suy nghĩ nữa.
Tôi có thể làm cho anh một cái tay máy, hơn nữa còn rất linh hoạt."
"Không sao đâu, tôi đã quen rồi."
Trò chuyện xong, Selina dời đi.
Dương Hằng dọn chén cốc