"Chết tiệt!"
Lọc ma túy xong, Dương Hằng mệt mỏi dựa lưng vào bức tường phía sau.
Hắn thật sự rất bực mình, chỉ ăn bữa cơm thôi mà có cần phải chơi nhau như vậy không?
Cho ma túy vào thức ăn của tín đồ, ý nghĩ "thiên tài" gì vậy? Dù cho lượng ma túy này rất nhỏ, chỉ gây nên tác dụng trong thời gian cực ngắn, nhưng cứ tưởng tượng các tín đồ ngày nào cũng ăn như thế này thì ít cũng tích thành nhiều.
Đáng lẽ việc cần làm lúc này phải là đánh vào trong trụ sở của Con Đường Hòa Bình để làm cho ra nhẽ, nhưng mà Dương Hằng có chút không chắc chắn.
Đó chính là thái độ của người dân đối với tổ chức tôn giáo này.
Đây không phải là thứ mà ma túy có thể điều khiển được.
Dù không gia nhập, ấn tượng của họ đối với Con Đường Hòa Bình vẫn rất tốt.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Dương Hằng cũng thế, dù sao nhờ có đoàn xe của giáo phái mà hắn mới đến được đây.
Mà lại nếu Dương Hằng có tiền, hắn đã thuê một cái xe ngựa rời đi rồi, không dính vào vụ việc ăn cơm trộn ma túy.
"Hành động này là những kẻ đứng đầu lén lút thực thi hay chỉ là một bộ phận người đứng đầu giống như tên cố vấn kia?"
"Hay là việc này chỉ là hành động bình thường của giáo phái, mình không may thôi?"
Ba trường hợp này có khác biệt rất lớn.
Đầu tiên là những kẻ đứng đầu đã lén lút hành động nhằm kiểm soát các tín đồ, trường hợp này thì Dương Hằng có thể trực tiếp nhảy vào càn quét như quét phó bản, phô bày toàn bộ tội trạng của những kẻ này.
Nếu mà chỉ là một bộ phận cao tầng, giống như gã cố vấn Borick của chủ giáo kia thì chỉ cần triệt hạ gã đó và vây cánh là xong.
Hậu quả sẽ để cho Con Đường Hòa Bình tự giải quyết.
Còn về trường hợp cuối cùng, Dương Hằng chỉ có thể dùng lời nói khuyên giải thử, nếu tất cả các tín đồ đều biết và đều đồng ý thì hắn chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Đây đều là lựa chọn của họ, hắn không khuyên nổi thì hết cách rồi.
Còn dùng vũ lực, một khi hắn không có ở đây thì họ lại lao đầu vào tiếp thôi, vũ lực thật sự có tác dụng sao?
Thế nên trước khi hành động, luôn cần một bước điều tra.
"Lấp đầy cái bụng trước đã."
Hắn xoa xoa cái bụng đang gào thét đòi ăn, cảm thấy có chút phiền lòng, lần sau đi đâu cũng phải mang tiền theo mới được.
...
Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, hiện tại chính là hoàng hôn.
Cũng là thời gian chuẩn bị bữa tối của các tín đồ.
Trong phòng bếp lớn, một gã trùm kín mặt lén lút đi vào, lấy ra một gói bột nhìn trông rất khả nghi.
Nhưng khi gã định trộn nó vào nồi thức ăn, một cánh tay từ phía sau bịt miệng gã lại.
Là Dương Hằng đang trang bị A.T.A Armor, chỉ là không còn phần mũ giáp và giáp ngực.
Cáu này khiến hắn hơi không quen.
Gã trùm khăn kinh hãi, nhưng chưa kịp phản kháng thì mí mắt đã dần dần nặng nề, sức lực trong người rút đi.
Cái này là do Dương Hằng đã bịt đường thở của gã.
Hắn cũng không giết tên này, chỉ cho ngất đi một lúc do thiếu dưỡng khí lên não thôi.
Dương Hằng định ngay lập tức lôi gã đó ra ngoài thì nhìn thấy nồi thức ăn to lớn vẫn đang nóng hổi.
Như một phản ứng tự nhiên, dạ dày lại bắt đầu biểu tình.
"Được rồi! Một chút...!một chút thôi đấy."
Ăn uống no nê trong thời gian cực ngắn, Dương Hằng lôi tên trùm kín mặt ra một ngõ nhỏ không người, dùng tay tát cho tên này tỉnh lại.
Khi hắn định tra hỏi tên kia, một cảm giác nguy hiểm thoáng qua phía sau lưng, Dương Hằng lập tức né sang một bên, kéo cả tên trùm kín mặt với không một chút chần chờ nào.
Rắc!
Một cánh tay xuất hiện ở chỗ hắn vừa đứng, mảnh khảnh như là của một người phụ nữ.
Chỉ là sức mạnh của nó không hề tầm thường một chút nào.
Bức tường kia tuy được làm từ đất, nhưng qua thời gian bào mòn rất lâu thì nó đã trở nên cứng cáp không kém tường gạch, vậy mà cánh tay kia có thể đục một lỗ trên đó một cách dễ dàng.
Là một cô gái mặc trang phục võ sĩ đạo, mỉm cười nhìn Dương Hằng.
"Tôi là Suzuka.
Nhưng mà nghĩ lại thì sao tôi phải giới thiệu với một kẻ sắp chết nhỉ?"
"Tại sao?"
"Cậu động đến lợi ích của cố chủ chúng tôi, vì vậy tôi buộc phải giết thôi."
Không kịp để hắn nói gì tiếp, Suzuka lao lên, bây giờ hắn mới phát hiện không chỉ có sức lực mạnh hơn người bình thường, móng tay của cô ta còn rất sắc bén nữa.
Xoẹt!
Giáp tay của A.T.A Armor bị cắt phá như cắt giấy.
Bộ giáp này đã theo hắn từ rất lâu rồi, từng là một con át chủ bài giúp hắn rong ruổi trên chiến trường.
Chỉ là càng lên cao, những đối thủ của