"Ra vậy...!hèn gì cơ thể của anh rắn chắc hơn nhiều."
Esdeath bóp phần vai và tay của Tatsumi, sau đó xoa đầu cậu khích lệ.
"Anh đã làm rất tốt trong khoảng thời gian này đấy.
Anh sẽ còn mạnh hơn nữa."
"À thì...!cảm ơn."
Được khen, không những thế người khen lại là một người phụ nữ xinh đẹp khiến Tatsumi sướng phổng mũi.
Nhưng cậu nhanh chóng yên tĩnh lại, đây không phải lúc để phởn như thế này.
"Có rất nhiều quái vật ở khu vực quanh đây, tuy rằng chúng là kì đà cản mũi nhưng mà..."
"...!nhờ có chúng thì em mới gặp lại anh, Tatsumi.
Đây chính là định mệnh giữa hai ta!"
Esdeath lần nữa ôm Tatsumi vào ngực với một sức mạnh mà cậu không thể ngăn cản, chỉ có thể chịu trận cho cô làm gì thì làm.
Đột nhiên, Esdeath sắc bén liếc về phía sau, lạnh lùng lên tiếng.
"Xem ra có nhiều kì đà cản mũi hơn tưởng tượng."
Tatsumi ngạc nhiên, cậu cũng nhìn về hướng của cô đang quan sát, nhưng cậu chả thấy cái gì cả.
Giọng nói của cô vẫn tiếp tục vang lên.
"Một trong số đó đang ẩn mình, ta biết ngươi đang ở chỗ đó.
Đi ra, nếu không đừng trách ta tấn công."
"Tôi cứ nghĩ là tôi đã ẩn thân rất kĩ rồi chứ, ai ngờ vẫn bị phát hiện.
Không hổ danh là kẻ mạnh nhất thủ đô."
Thanh âm của người thứ ba xuất hiện với giọng điệu bất đắc dĩ.
Hắn mặc áo choàng che kín gần hết cả người.
Chỉ lộ ra phần cằm có làn da ngăm và một phần của mái tóc màu bạc.
"Việc bắt gặp cô ở đây...!xem ra trò chơi đã kết thúc."
"Có vẻ như ngươi biết lý do tại sao lại có lũ quái vật chạy khắp nơi.
Ta sẽ hộ tốn ngươi đến phòng tra tấn."
"Thật tiếc, tôi không muốn đến đó.
Và đặc biệt, tôi sẽ cho cô dọn dẹp một món đồ chơi lớn hơn..."
Phanh!
Tatsumi tấn công một cách đầy bất ngờ, đường kiếm dứt khoát cắt chéo, cậu bật người tiếp cận kẻ bí ẩn.
Hắn kinh ngạc, nhanh chóng né ra nhưng vẫn bị chém trúng.
Tuy rằng không vào da thịt khiến máu phun ra, cú chém của Tatsumi vẫn khiến cho áo choàng rách ra, để tren bí ẩn phải lộ mặt.
"Tatsumi, tại sao anh..."
Esdeath chưa kịp ngạc nhiên về hành động dứt khoát của Tatsumi thì đã nhíu mày trước khuôn mặt vừa lộ ra.
Da ngăm, tóc bạc, mặt có hai vết sẹo lớm đan chéo.
Thân trên mặc một cái áo bó rất ngắn.
Người này cô biết, con trai ruột của tể tướng, Shura.
Tatsumi sở dĩ làm thế để biết mặt của kẻ đứng sau vụ quái vật ăn thịt người.
Để phòng khi lần này giết hụt thì có thể bắt được lần sau.
Nhưng chưa kịp cả cậu và Esdeath có động thái gì tiếp theo, Shura đã thẹn quá hóa giận.
Lấy ra một công cụ nhỏ ở lòng bàn tay.
"Teigu Shambala, kích hoạt!"
Vòng tròn màu tím khổng lồ được kích hoạt, nó lớn đến mức bao trùm toàn bộ đỉnh núi.
Lúc này, cả Tatsumi và Esdeath hiếm thấy có cùng một suy nghĩ, đó là đây chẳng phải giống hệt với thứ đã khiến Dương Hằng biến mất hay sao.
Cả hai có thêm cùng một mục đích nữa là bắt lại Shura, tra hỏi tung tích của Dương Hằng.
Tầm mắt của cả hai tối sầm lại giống như bị che đậy.
Thân hình biến mất khỏi đỉnh núi mà không để lại dấu vết.
Shura đổ mồ hôi, xem ra gã cũng hiểu được hậu quả khi bị nhìn thấy chân diện bởi Esdeath.
Cha gã là tể tướng, đồng minh của Esdeath không sai, nhưng mà cô luôn là phe cường thế hơn, lần này dù có thoát tội, tốn kha khá "máu" là điều hiển nhiên.
"Chết tiệt!"
Shura thật sự hận chết Tatsumi, mỗi tội nhìn dáng vẻ của Tatsumi có vẻ khá thân thiết với Esdeath nên gã không biết nên xử lý như thế nào.
...
"Cái...!cái quái gì thế này?!!"
Xung quanh hai người không phải là đỉnh núi đất đá vừa nãy, mà là một bờ biển đầy cát, tại đây còn giống như một hoang đảo nữa chứ.
"Esdeath...!đánh tôi một cái được không?"
"Tatsumi, không ngờ anh lại có sở thích như vậy.
Quả như em nghĩ, chúng ta là một đôi trời sinh mà!"
Esdeath khẽ cúi đầu, đỏ mặt e thẹn.
Khiến cho cậu vội vàng phải hét lên đính chính.
"Ý tôi không phải thế..."
Phốc!
Hai người môi chạm môi, người chủ động là cô.
Sự mềm mại, ướt át này,...! tất cả đều là thật.
Dứt nhau ra, Tatsumi lấy tay che miệng, vẻ mặt chết lặng.
Esdeath cúi thấp mũ xuống.
"Mà Tatsumi, tại sao lúc đó anh lại tấn công?"
"À...!tôi thấy gã đó lúc đấy hơi sơ hở, nên đã chớp thời cơ luôn."
Tatsumi nhìn nhầm, Shura không hề sơ hở, nếu không thì thứ bị chém không vẻn vẹn chỉ là áo choàng của gã ta.
Nưng mà cũng khiến cho gã bị lộ thân phận.
Phong cách của Tatsumi ảnh hưởng một phần từ Bulat, một phần khác từ Dương Hằng.
Nên cậu khá là quyết đoán và dứt khoát, ít nhất là trong chiến đấu.
"Đó chính là Shura, con trai của tể tướng.
Em cũng không ngờ hắn lại sở hữu teigu điều khiển không gian."
"Điều khiển không gian?"
"Đúng vậy, hoàng cung trước kia cũng đã xảy ra một vụ án kì lạ.
Một kẻ đột nhập chui vào một vòng sáng tím rồi biến mất.
Xem ra kẻ đột nhập đó cũng không chết, mà là bị Shura dịch chuyển đến một nơi khác giống như chúng ta."
Tatsumi biết vụ "kẻ đột nhập" kia chính là Dương Hằng,