"Hả!! Lusca mất tích?!"
Dương Hằng suýt nữa đem cốc trên tay đánh rơi.
Vừa mới mấy tiếng trước thằng bé còn bảo hôm nay sẽ về muộn bởi nó sẽ cùng một đám bạn đi chơi.
Ông Takagi vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng:
"Không chỉ Lusca, mấy đứa nhóc đi cùng đi cũng đã mất tích."
Khi làm việc ở vườn cà chua, Lusca đã kết thân được với một đám bạn cùng tuổi.
Hôm nay cả bọn đã định đi chơi thả lỏng một hôm, không ngờ rằng toàn bộ đã mất tích.
Dương Hằng lúc đầu cảm thấy quái quái.
Lấy thể lực của những đứa trẻ tám, chín tuổi không thể đi đâu xa được, cộng thêm thời đại chiến tranh này cũng không có chỗ như công viên giải trí.
Nên địa điểm chúng có thể đến rất có hạn.
Dương Hằng lập tức đóng cửa tiệm cà phê, khoác áo gió ra ngoài báo cảnh sát.
"Cảm ơn cậu đã báo, chúng tôi sẽ cố gắng tìm được lũ trẻ."
Cảnh sát đã cố trấn an và cam đoan, nhưng hắn lại càng sốt sắng hơn.
Hắn không muốn tiếp tục ngồi yên lo lắng xuông như vậy.
Từ trong cất chứa của hệ thống lấy ra khẩu súng tê liệt nhé vào túi.
Muốn tìm được lũ trẻ thì chỉ chạy quanh tìm loạn không khác gì mò kim đáy bể.
Hắn trước tiên phải tìm nơi mà lũ trẻ đã có mặt trước khi mất tích.
Dương Hằng biết hai nơi có khả năng nhất, đầu tiên là một cái khuôn viên, thứ hai là một căn nhà cách đây không xa.
Nó vốn dĩ là một cô nhi viện được thành lập mười mấy năm trước, sau khi doom xâm lấn thì nơi này cũng lâm vào chiến loạn.
Cô nhi viện được cải tạo thành trung tâm y tế.
Chỉ là sau khi thành Rorgh xây dựng, trung tâm y tế được chuyển sang nơi khác thì nơi này đã bị bỏ lại.
Tuy rằng đã bỏ hoang nhiều năm, nhưng trong sân của cô nhi viện vẫn có một cái sân chơi cho trẻ em.
Những người quản lý cũng không đem nó dẹp đi hoặc cải tạo lần nữa, ngược lại còn đem đồ chơi cũ đưa vào trong đó để lũ trẻ xung quanh có thể vào chơi đùa tùy ý.
Hắn ngay lập tức loại trừ khuôn viên, nơi đó tuy có thể là chỗ chơi cho trẻ con nhưng thời gian mấy tích là buổi chiều, thời gian mà đường phố khá đông đúc.
So với đó, cô nhi viện khả năng lớn hơn nhiều, tuy là lộ thiên ngoài đường phố nhưng nơi đó lại có kiến trúc của nhà cô nhi viện che chắn, nếu ở bên trong thực hiện hành vi bắt cóc thì camera giám sát cũng khó mà bắt được.
Nói là làm, hắn tức tốc đến cô nhi viện.
Chỉ tiếc là dường như Dương Hằng không có thiên phú làm thám tử, vật lộn từ chiều tới tối mấy tiếng đồng hồ cũng không mò ra được cái gì cả.
"Mình rốt cuộc nghĩ ngớ ngẩn cái gì vậy?"
Tự mình điều tra nghe có vẻ ngầu đấy, nhưng hai năm ở đây ngoại trừ mấy ngày đầu mặc bọc giáp cùng lũ doom sống mái với nhau thì thứ hắn học được chủ yếu là pha đồ uống, làm nông với nấu ăn thôi.
Ở thế giới cũ thì hoang phế mười năm, để hắn đi điều tra tìm được manh mối mới là lạ.
Hắn chỉ có thể tiếc nuối ra về, trên đường đi về Dương Hằng quả thật đã thấy xe cảnh sát xuất động tuần tra, làm hắn an tâm không ít, xem ra cảnh sát lần này sẽ dốc toàn lực.
Ăn vội bữa cơm, nhưng thức ăn vào miệng thế nào cũng không thấy ngon miệng.
Dù đã tự trấn an mình rằng lũ trẻ sẽ an toàn, nhưng trong lòng bồn chồn lại không vì thế mà biến mất.
"Chết tiệt."
Hắn khẽ chửi nhỏ một tiếng, lần nữa mặc vào áo gió đi ra ngoài.
Một lần nữa tiến hành tìm kiếm, Dương Hằng đã chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ ra về trắng tay, nhưng không ngờ ràng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Bởi vì khu vực cô nhi viện ban đêm không có đèn mà chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ kiến trúc gần đó hắt sang, nên Dương Hằng nheo mắt mới miễn cưỡng thấy được có hai bóng người đang lúi húi gần sân vui chơi.
Giờ này tuyệt đối không có ai đến đây chỉ để chơi, hơn nữa còn là người trưởng thành.
Trừ khi hai người kia cũng giống Dương Hằng, vì tìm kiếm những đứa trẻ mất tích mà đến.
Trong một phút chốc, hắn quyết định lặng lẽ theo dõi.
Rón rén từng bước đến gần đủ để nghe được hai người kia nói chuyện.
"Mày thật sự là quá ngu, hại tao cũng phải tối muộn ra đây cùng mày mò đất."
"Ai...!ai lại biết được nó có bút trong người chứ."
"Im lặng! Mau tìm thứ đó đi! Tao chắc rằng