Một vụ tử tử tập thể?
Hai nữ sinh lớp tám và một cô gái 18 tuổi đã nhảy xuống từ tầng cao nhất của trung cư.
Về trường hợp của hai nữ sinh, có khi nào đây là hậu quả của hành động bạo lực học đường không? Hay đó là do sự dụ dỗ của cô gái kia?
"Vào rạng sáng ở khu vực lân cận Musashino, thi thể của ba người được tìm thấy trong tình trạng đã chết.
Hai nạn nhân trong số đó là nữ sinh lớp 8."
"Theo điều tra của sở cảnh sát, đây khả năng cao là một vụ tự tử tập thể."
"Tên của ba người được tiết lộ là Arareya Touko, 18 tuổi.
Komura Kayo, 14 tuổi.
Sasaki Sakura, 14 tuổi."
"Hiện cảnh sát đã mở cuộc điều tra xem hai nữ sinh có từng hay đang bị bạo lực học đường không."
Takuma bàng hoàng trước thông tin vừa được chiếu trên ti vi, cậu cảm thấy cả lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Nỗi đau đớn khiến cả người Takuma nặng như đeo chì, đứng lặng trước màn hình thật lâu.
"Dối trá!"
Trong phòng giam, bố Kayo hét lớn với người quản ngục.
Ông nắm lấy song sắt, điên cuồng tra hỏi quản ngục.
"Không thể nào, không thể nào! Kayo đã...!con bé không thể tự tử được!"
"Xin chia buồn, ông Komura.
Đây là điều tra chính thức của bên cảnh sát."
"Dối trá, tất cả đều là dối trá!!!"
Bố Kayo gào thét trong sự bất lực, cầu xin hãy điều tra kỹ càng một lần nữa.
Nhưng mà thứ ông nhận được chỉ là cái lắc đầy của người quản ngục.
Ông khụy hai đầu gối xuống đất, hai tay vẫn nắm chặt song sắt, con mắt nhìn chòng chọc vào khoảng không.
Trong bệnh viện, nữ ý tá nhẹ nhàng cầm tay của mẹ Kayo.
"Chị Komura, con gái của chị..."
Hai tiếng con gái dường như liều thuốc tỉnh đối với cô, mí mắt cô hơi động đậy dù đang trong tình trạng hôn mê.
Nữ y tá cảm thấy đau lòng cho người mẹ này, không nói sự thật ra mà vội vàng đổi giọng.
"Không có gì đâu.
Hãy nói chuyện sau khi chị mở mắt, được chứ?"
Tại lớp 2 - C thuộc trường sơ trung quận 8.
Không có không khí náo nhiệt thông thường của một lớp học.
Hiện tại, chỉ có sự tĩnh lặng kéo dài như không có điểm dừng.
Dương Hằng đứng sau bàn giáo viên, ánh mắt sắc lạnh tới cực điểm, hai tay của hắn nắm vào mép bàn, thanh âm trầm và nặng vang lên.
"Chắc mọi người cũng đã biết tin về bạn Komura và bạn Sasaki.
Bất kể lí do là cái gì, nhưng đây là một sự kiện đáng buồn mà chúng ta không được phép phớt lờ."
Các học sinh phía dưới không một ai dám đối mặt với ánh mắt của hắn.
Còn tổ ba người kia đã sớm sợ Dương Hằng như chuột sợ mèo rồi.
Đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống.
Nam sinh ngồi bàn đầu thì đã rén tới mức nín thở, bởi vì cậu ta thấy được phần mép bàn mà Dương Hằng nắm dường như sắp bị ép vỡ bởi lực tay của hắn.
Không có lời đàm tiếu, không có lời chỉ trỏ, không có rỉ tai nhau, chỉ có sự tĩnh lặng.
Hắn bỏ tay khỏi bàn, bước ra khỏi lớp.
Đi lên phòng quản lý nộp đơn từ chức.
Áp lực từ giáo viên đã biến mất, đám học sinh bắt đầu nhau nhao lên, lần này đầu mâu nhắm thẳng vào người ba kẻ bắt nạt.
Đặc biệt là con ả kia.
"Là do cô!"
Người đứng lên tiên phong chính là nam sinh ngồi bàn đầu.
Ngay sau đó những thành viên khác cũng hùa theo, cô lập ba kẻ bắt nạt vào một góc.
"Chắc chắn là do lỗi của cô!"
"Ừ."
"Đúng vậy!"
"Tại vì cô mà Komura mới tự tử, điều đó không phải quá hiển nhiên sao?"
"Ba người các cô đúng là một đám tồi tệ!"
Hai nữ sinh đàn em chưa từng phải đối diện với tình huống như thế này, sợ hãi lùi ra đằng sau.
Còn ả thì lại giở thói hay nạt nộ, tiếng thét điên cuồng lan đến tai mỗi người.
"Câm miệng đi lũ chó! Không phải tụi bây cũng khúc khích và cười nhạo con nhỏ đấy sao?!"
Tiếng thét không chỉ đến tai mọi người trong lớp, mà đến tai cả vị thầy giáo trung niên đang chuẩn bị bước vào.
Thầy nghiêm mặt, nhìn thẳng vào ba kẻ bắt nạt.
"Điện thoại của nhà trường đã không ngừng đổ chuông rồi.
Cả ba em, đến phòng tư vấn học sinh ngay!"
...
Trên sân thượng của một tòa nhà nào đó, Misumi và Nana đang đứng song song với nhau.
"Komura Kayo, Sasaki Sakura, Arareya Touko đã chết."
"Ồ, ngươi chắc chứ Misumi?"
"Chắc chắn, ta đã tự mình xem xét và kiểm tra, không có vấn đề gì cả."
Như những gì mà Misumi đã đoán trước, các cô gái đã chọn việc tự sát để bảo vệ người nhà khi không nghĩ ra cách nào khác.
Misumi đã kiểm