"Này, đây có phải là..."
Sarina nhìn hình dạng của mấy thứ đang bay trên trời, trong đầu liên tưởng tới thứ cô từng thấy trong sách giáo dục sinh lý.
Khóe miệng giật giật liên hồi.
"Cái đéo gì thế này? Mà tại sao cái đống này giống hệt t*ng trùng vậy?"
Hối lỗi là một chuyện, nhưng cái tính cách và cách nói chuyện kia sao có thể thay đổi một sớm một chiều được.
Gã nói toạc ra cái điều đáng xấu hổ kia, đặc biệt khi xung quanh đều là các cô bé mới học sơ trung.
Các Mahou Shoujo không còn băn khoăn vấn đề này nữa, sự chú ý của họ tập trung hết vào "cơn bão" và cái đỉnh núi đầy tay kia.
"Cơn bão đã bắt đầu rồi sao?"
"Thật vô lý! Đáng lẽ phải là năm ngày sau mới đúng chứ!"
"Chẳng lẽ thông tin trên trang web đó là giả?"
So với sự nghiêm trọng của bên phía các Mahou Shoujo, các gia đình lại có vẻ dễ thở hơn.
Em trai của Asahi ngước lên bầu trời rồi vui sướng hú lên, cậu chưa từng được chứng kiến nhiều "sao băng" như thế này.
Cậu cũng không biết rằng, mình sắp sửa trở thành một trong số đó.
Thân hình của em trai Asahi bắt đầu trở nên vặn vẹo rồi biến đổi thành hình dạng đó, bay lên hòa vào làm một với những thứ phát sáng kia.
Asahi hét lên, nhưng ngay cả tốc độ của cô cũng không thể giữ lại em mình.
"Không!"
Em trai Asahi chỉ là bắt đầu, em gái và mẹ của cô cũng không tránh khỏi số phận tương tự.
Các gia đình khác cũng như vậy.
"Đừng mà!"
Mọi người cứ thế lần lượt thưa thớt dần trước sự bất lực của các Mahou Shoujo, thứ cuối cùng họ có thể trao chỉ là lời tạm biệt.
Đồng tử của Kaname co rút lại, gã hấp tấp tóm lấy tay mẹ, người cũng đang dần biến đổi.
Cô ấy quay sang, câu nói cuối cùng chính là tên của hai đứa con.
"Aya, Kaname..."
"Mẹ!"
Bố mẹ của Aya và Kaname biến đổi rồi bay vụt đi.
Cả hai vội vàng đuổi theo, nhưng Kaname vấp phải một cục đá mà ngã lăn ra đất.
Cảm giác đau đớn vì trầy da kích thích đến gã.
Kaname tức giận đấm mạnh xuống nền đất.
"Chị! Mẹ!"
Sarina cũng bắt hụt, trơ mắt nhìn người thân của mình biến mất.
"Rina, mẹ xin lỗi...!cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại nhau, vậy mà...!vậy mà..."
"Không!!!"
Rina gào thét như rách cả cổ họng, cô ôm chặt lấy mẹ mình bằng hai tay.
Nhưng mà bà ấy vẫn vuột mất.
Tất cả, tất cả đều đã đi hết, bị hấp thu vào khối cầu ánh sáng khổng lồ đặt trên đỉnh của ngọn núi đầy tay đó.
Các Mahou Shoujo đau khổ xụi lơ xuống đất.
Những người mà bọn họ yêu thương, đã đánh cược cả mạng sống của chính mình để cứu về đã không còn nữa.
Từng tiếng sụt sịt cùng khóc rống đan xen vào nhau, dù là những ai bình tĩnh hơn thì cũng cúi đầu trầm mặc.
Mất tất cả chí thân, đến cả thời gian chuẩn bị cũng không có.
Dần dần, sự tuyệt vọng bao trùm lên hết thảy.
Đột nhiên, Aya đứng lên rồi tiến lên phía trước nhất.
Cô nắm chặt gậy phép của mình, bóng lưng nhìn có vẻ thấp bé kia phiêu tán ra một cỗ khí thế vô hình.
Nó còn yếu, còn non nớt, nhưng nó đang bùng cháy bằng hết sức mình.
Giống như đám tàn lửa nhỏ bé vĩnh viễn không chịu dập tắt trước hắc ám.
Đó là dũng khí.
Trong giờ phút tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, sẽ có đứng dậy.
Dẫn dắt những con người phía sau đến với hi vọng sau cùng.
Dương Hằng đã từng làm như vậy, cái khoảnh khắc mà hắn giơ cao đai lưng lần đầu tiên.
Hi vọng, vẫn luôn tồn tại.
Nếu nó không đủ lớn, vậy thì làm nó sáng thêm đi.
Hắn chưa từng dạy Aya việc này bao giờ.
Cô chỉ là được hắn cảm nhiễm, cho rằng vào những tình huống như thế này thì hắn chắc chắn sẽ làm như vậy.
"Cứu lấy tất cả mọi người bằng bất cứ giá nào!"
Aya hét lớn, bằng một tông giọng mạnh mẽ nhất mà cô từng phát âm ra.
Chướng ngại tâm lý đã bị ý chí của cô xuyên thủng.
Khiến cho ai nấy đều kinh ngạc.
"Aya, giọng của cậu..."
"Chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ hi vọng! Chúng ta sẽ mang tất cả trở lại, bằng mối liên kết giữa chúng ta, bằng thứ trên tay chúng ta!"
Mọi người vô thức nhìn gậy phép mà mình đang sở hữu.
Nó không khác nào một chiếc hộp Pandora chứa đầy nguyền rủa, đồng thời cũng là thứ đã bắt đầu mối liên kết không thể phá hủy.
"Chúng mày còn không nghe con em tao nói gì à? Nhấc mông lên rồi đi cứu thế giới đi!"
"Đừng nghĩ mày có quyền ra lệnh cho tao, thằng khốn!"
"Thằng chết bầm, chúng tao còn chưa quên đâu đấy."
"Tính sổ với mày sau."
Các Mahou Shoujo dần lấy lại tinh thần, phản pháo lại Kaname một cách không lưu tình.
Gã không tức giận mà còn cười, dù sao thì gã xứng đáng bị thế.
Đồng tử của Aya xuất hiện biểu tượng ma thuật, hai mắt bắt đầu chảy máu, mái tóc đen hóa thành màu đỏ chót bồng bềnh.
Cô nhẹ giọng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía ngọn núi.
"Đi thôi!"
Toàn bộ các Mahou Shoujo, tính cả Kaname và Aya biến mất tại chỗ.
Tại một vị trí gần trung tâm thành phố.
Ba người Misumi, Anjou Isoko, Alice đang đứng cau mày quan sát ngọn núi.
Nana cũng ở đây.
Bất chợt, cả bốn đồng loạt quay đầu lại, bởi vì vị trí phía sau bọn họ là nhóm của Aya vừa dịch chuyển đến.
"Asagiri..."
"Nana, lại là ngươi."
Aya nhíu mày, trước mắt đúng thật toàn là "người quen".
Đặc biệt,