"Được rồi, ổn định lại nào."
Các Mahou Shoujo cảm giác hơi xấu hổ về hành động quá khích lúc nãy, nhưng rõ ràng tinh thần đã phấn trấn hơn nhiều.
Thấy vậy, Dương Hằng hét lớn ra bốn phía.
"Mọi người ra đây đi!"
Thanh âm của hắn khuếch tán, theo đó, từng cô gái trẻ tuổi bước ra từ bên trong tòa nhà, bụi cây, góc tường.
Nếu còn sống sót tại đây, họ chắc hẳn đều là Mahou Shoujo.
Với lại, số lượng không thấp hơn hai mươi người, đều là những người không quen biết.
Tsuyuno ngạc nhiên thốt lên.
"Thầy Dương Hằng, đây là...
"Những Mahou Shoujo đồng ý chiến đấu.
Khi lũ Admin chưa kịp tàn sát toàn bộ Mahou Shoujo ở khu vực Tokyo, thầy đã tìm đến và giấu họ đi.
Những người ở đây đều tự nguyện.
Trong số này, có rất nhiều Mahou Shoujo từng được hắn giúp đỡ.
Khúc mắc và bất hạnh của bọn họ cơ bản đã được giải quyết ổn thỏa.
Song, bởi vì trả ơn, cũng là vì thế giới đáng nguyền rủa này, bọn họ đã cầm gậy phép lên một lần nữa.
"Aya, giúp thầy truyền trí nhớ đến tất cả mọi người ở đây."
Hắn sau đó liếc nhìn Nana và nhóm của Misumi, ánh mắt hơi nheo lại.
Misumi không biểu hiện ra sợ hãi, hai người đã từng xảy ra xung đột với nhau.
Nhưng nếu Dương Hằng muốn giết anh lúc này, anh chống cự cũng vô dụng.
Còn nếu không giết, vậy thì chẳng có lý do gì phải sợ.
"Ôi chao...!Kamen Rider Sig.
Chúng ta đang cùng một phe đấy."
Nana thản nhiên nói.
Trong lòng cũng âm thầm tính toán, nó nhận ra nếu Dương Hằng muốn nghiền chết nó thì nó tuyệt đối không thể chạy thoát.
Hắn lần này chuyển hướng về phía Kaname khiến cho gã co rụt lại, mồ hôi vã ra như tắm.
Thân thể vô thức có cảm giác đau đớn, ám ảnh từ nắm đấm của Dương Hằng "tặng" cho gã.
"Xem như ngươi gặp may."
Nhìn biểu hiện của Kaname, Dương Hằng đoán rằng Aya đã làm cách nào đó mà khiến gã tỉnh ngộ.
Hắn cũng không tiện ra tay.
Cũng may cho Kaname là hành động của gã chưa khiến một ai chết cả.
Nếu không, hắn chỉ có thể xin lỗi Aya rồi.
"Em làm đây."
Thấy mọi việc đã xong xuôi, Aya dùng súng bắn vào Dương Hằng.
Ngay lập tức, một vài đoạn trí nhớ lạ lẫm xuất hiện trong đầu tất cả.
Chúng càng lúc càng nhiều, cuối cùng cấu thành một phần ký ức hoàn chỉnh.
...
"Trục xuất ta khỏi vị trí thần linh...!ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng..."
"Ngươi nghĩ rằng đó là tất cả những gì ta có ư? Ta sẽ không để mọi chuyện kết thúc như vậy."
"Đây sẽ là câu chuyện báo thù của ta.
Nhưng ngoài mục đích đó ra, thì đây chính là sự vị tha dành cho nhân loại."
"Tình yêu của ta, của mẹ với các con, thật đẹp đúng không? Hệt như một tác phẩm nghệ thuật vậy."
"Trở về với vòng tay của mẹ, trở về nguyên sơ nhất, khi mà cái ác, cái xấu, cái tốt, cái đẹp chưa từng tồn tại.
Đây chính là sự vị tha của ta.
Đây..."
"...!chính là cơn bão."
Loài người nghĩ rằng chính mình là đỉnh cao của tự nhiên.
Tuy rằng còn chưa khám phá hết trái đất nhưng vẫn kiêu ngạo về chính mình, không hề biết rằng hành tinh này là một thể sống đơn độc, và...!nó đã từng chết hai lần.
Cái chết đầu tiên không bao giờ được nhắc đến trong lịch sử hiện đại.
Thông tin cũng rất mơ hồ, chỉ biết đó là một cuộc chiến tranh hạt nhân toàn diện diễn ra trên khắp trái đất.
Gần như tất cả sự sống đều bị quét sạch mà không rõ nguyên do, thế giớ trở nên hoang tàn.
Rất nhiều năm sau đó, thiên nhiên đã tự chữa lành cho chính mình.
Một chu trình mới được khởi động lại, bắt đầu vẫn là sinh vật đơn bào tiến hóa đến vô số giống loài, và như một lẽ tất nhiên, con người ra đời.
Với loài người, việc hình thành nên xã hội và giai cấp là việc sớm muộn.
Đến lúc đó, xung đột chắc chắn sẽ xảy ra.
Thế giới đã cố gắng cảnh báo con người về hậu quả.
Thế nhưng, các cuộc chiến cuối cùng cũng xảy ra.
Tuy nhiên, vẫn có một nhóm người đã nhận ra các thông điệp mà hành tinh này gửi đến từ rất sớm.
Họ đã cố gắng đàn áp chiến tranh trước khi nó leo thang, cùng nhau thành lập ra một hội kín bí mật, cùng nhau mang xã hội này hướng đến cái tốt đẹp và liêm chính hơn.
Họ quả thật đã thành công, vào lúc đầu.
Những người trong hội kín tập trung toàn bộ quyền lực của cả thế giới.
Đụa vị vượt qua nguyên thủ của bất kỳ quốc gia nào.
Khống chế toàn bộ những lĩnh vực