Rei nhìn thân ảnh mặc bọc giáp có màu tím than trước mặt, bước chân vô thức lui lại.
Từ trên người Dương Hằng, nó cảm giác được một cố áp lực chưa từng có.
Sau rồi, sự e ngại đó chuyển biến thành cơn giận kinh hoàng.
Vị vua của nhân loại cũ, vị thần linh từng được hàng tỉ người tôn sùng, vậy mà lại sợ hãi một người phàm?
"Ngươi phải chết!!!"
Vua không thèm đoán hoài gì tới kế hoạch Mahou Shoujo hay nhân loại nữa, nó chỉ muốn tồn tại trước mắt bị xóa sổ không còn một dấu vết.
Toàn bộ tế đàn và khu vục xung quanh bị tan nát thành ngàn mảnh, sau rồi bị ma thuật phiêu tán ra nghiền thành cát bụi.
Khoảng không vũ trụ lộ ra, cách đó không xa là mặt trăng to lớn.
Và hành tinh xanh.
Chưa bao giờ Rei sử dụng hết sức mình để đối phó với một cá thể đơn lẻ, bình thường mà nói cũng chỉ có toàn bộ nền văn minh, thậm chí tác động cấp thế hành tinh mới cần nó ra tay hết sức.
Giờ đây, nó không còn muốn "nương tay" nữa.
Một khối cầu ánh sáng bao phủ Rei.
Từ trên đó, mọc ra hàng trăm cánh tay lớn.
Khác với mấy lần trước, mỗi một cánh tay đều vươn dài đến hàng chục cây số.
Không gian nơi chúng xuất hiện đều xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, thời gian thanh không.
Rei là cội nguồn ma thuật, tức là tất cả những gì Mahou Shoujo làm được, nó đều có thể làm được giống thế nhưng mạnh gấp hàng ngàn lần.
Một cánh tay đánh xuyên khoảng cách không gian, đụng trúng Dương Hằng đang đứng trong hư không.
Một chỉ là khởi đầu, liên hoàn những nắm đấm phi tới với tốc độ không tưởng.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Dương Hằng bị đập xuống mặt trăng như một ngôi sao băng, làm cho một phần bề mặt của nó chấn động không ngừng.
Và để lại một lòng chảo khổng lồ.
"Giãy giụa làm gì cho phí công."
Rei cười gằn, cách làm của Dương Hằng quả thật có khả năng đánh bại nó.
Nhưng hắn cũng chỉ thu thập được một chút năng lượng mà thôi, còn nó đã từng hấp thu năng lượng tiêu cực của cả một thời đại!
Dương Hằng lồm cồm bò dậy, phủi đi bụi mặt trăng còn vương trên người mình.
Lực lượng bổ sung đến cuồn cuộn không dứt.
Hắn bước lên một bước, thân hình biến mất khỏi bề mặt mặt trăng.
Xuyên qua không gian sao? Hắn cũng biết.
Mỗi một bước, khí tràng trên người Dương Hằng càng kinh khủng hơn, gần như đã hình thành một thế đối lập với Rei.
Khi mà hắn bước ra bước thứ bảy, một cánh cổng hiển hiện từ sau lưng hắn.
Sức mạnh chân chính của ma thuật chính là bẻ cong thực tại, bién những điều không thể thành có thể, phủ nhận các định luật của thế giới vật chất.
Và cánh cổng này chính là một "gậy phép" mà hắn tạo ra.
Tạo vật ma thuật có thể thao túng không gian.
"Trò mèo."
Rei lao đến, chỉ là khi nó định đấm một cú xuyên không gian thì phát hiện ra không gian bất chợt đông đặc lại.
Oanh!
Nắm đấm nện vào hư không, nhưng có vẻ như bị ngăn chặn một bức tường vô hình.
Cánh cửa sau lưng Dương Hằng mở tung, lực lượng không gian bao trùm phạm vi triệu mét khối.
Hắn áp lòng bàn tay xuống, không gian rộng lớn áp súc thành khối hộp trấn áp Rei.
Nó gầm to một tiếng, những cánh tay hóa thành vô vàn mũi nhọn phá hủy khối hộp không gian.
Chấn nát toàn bộ lực lượng không gian quanh quẩn nơi đó.
Những mũi nhọn vượt qua khoảng cách lần nữa giáng lâm, Dương Hằng phất tay, một cái đồng hồ quả quýt nhỏ bé xuất hiện trên tay hắn.
Hắn bật mở phần nắp của nó ra, lẩm bẩm trong miệng.
"Triệt tiêu."
Mũi nhọn tan ra thành năng lượng cơ bản, hắn đã "tua" nhanh thời gian của thứ này cho đến khi nó tan rã.
"Dừng lại."
Thân hình của Rei và lực lượng lưu chuyển quanh người nó đột ngột sũng lại giữa không trung.
Tạo vật thứ hai, thao túng thời gian.
Hắn có thể áp đặt lực lượng của đồng hồ quả quýt lên bất cứ thứ gì, sau đó điều khiển thời gian của đối phương.
Tua ngược, tua nhanh, đóng băng,...! Thay vì sử dụng nó lên một không gian nhấn định, nó lại nhắm đến một tồn tại nhất định.
"Không!!!"
Toàn bộ ma thuật thời không của Dương Hằng bị giẫm đạp thành hư vô.
Rei bước lên trước một bước, sau lưng nó hiện ra vô vàn đạo quân sau lưng, đây đều là hình ảnh của nhân loại cũ đã từng đứng lên chống lại nó.
Đủ mọi loại vũ khí đánh tới, từ tên lửa đạn đạo đến cả sức mạnh ma thuật.
Đứng trước cơn mưa công kích nhiều đến mức phủ lên một phần tám bề mặt mặt trăng, Dương Hằng xòe tay, một tạo vật hình tròn xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Kích thước bé như cái cúc áo phóng to lên như một cái sân vận động, rồi to lớn bằng cả một thành phố.
Đó là một chiếc gương có bề mặt bóng loáng không tì vết.
Tạo vật ma thuật thứ ba, chiếc gương nghịch đảo thứ nguyên.
Toàn bộ đòn tấn công giáng xuống xuyên qua chiếc gương rồi biến mất.
Ngay sau đó, nó xuất hiện trở lại với tư thế bắn ngược và hết thảy đều đã bị nghịch đảo.
Như là chiếc chiến đấu cơ kia.
Khi nó chui vào chiếc gương thì thân nó là chữ "hicen", chui ngược ra thì là chữ "necih".
Bang!!!
Một vùng rộng lớn trong hư không nổ tung.
Thân ảnh của Rei hiện ra với vẻ hơi chật vật và lớp lá chắn cuối cùng đã vỡ nát rồi rơi rụng.
Tuy vậy, chiếc gương kia cũng trải đầy vết nứt rồi vỡ tan.
"Ba tạo vật...!là cực hạn của mình..."
Hơi thở của Dương Hằng dần trở nên hỗn loạn.
Nhìn như hắn chỉ đứng im một chỗ, nhưng bất kể là sáng tạo các tạo vật ma thuật từ hư vô hay là thao túng chúng đều mang lại áp lực vô cùng lớn.
Hắn cũng không nhẹ nhàng hơn Rei là bao.
"Vượt ngoài dự đoán của ta, nhưng mà...!cũng chỉ đến đây thôi."
Rei lạnh lùng lên tiếng.
Âm thanh trong vũ trụ rất khó để truyền đi, nhưng lời nói của nó lại vang bên tai nó cực kỳ rõ ràng.
Ichi đứng quan chiến bên cạnh cũng nghe thấy, đồng thời cảm thấy khó hiểu.
Cấp bậc chiến đấu này nó không xen tay vào được, chỉ là rõ ràng Dương Hằng đang chiếm ưu thế mà?
Cái này thì hắn có thể trả lời, sở dĩ Rei bị hắn đè ra đánh bởi vì Rei đang bị sự phẫn nộ và ghen tỵ làm cho choáng váng đầu óc mà thôi.
Thành ra Dương Hằng bắt được kha khá sơ hở.
Chứ chênh lệch giữa hắn và Rei, nhìn vào số liệu tương quan là biết.
— QUẢNG CÁO —
Rei, trị số 9.5.
Mage Sig, trị số 8.9.
Rei khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt.
Vô số Rei bắt đầu xuất hiện, lan ra như một mầm bệnh.
Số lượng hàng ngàn, hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn, hàng triệu Rei cùng đồng loạt nhìn chăm chú vào Dương Hằng rồi nở một nụ cười đáng sợ.
Cảnh tượng có thể dọa sợ bất cứ ai yếu bóng vía.
Hắn ngưng trọng đến cực độ, quả quyết bóp nát đồng hồ quả quýt, lực lượng thời gian điên cuồng tuôn ra từ lòng bàn tay.
Từ kẽ ngón tay, những hạt cát rơi ra.
Những nơi chúng đi qua, thời gian bị đảo loạn một cách không có chủ đích, nhất thời làm cho hành động của đoàn quân Rei chậm lại.
Chớp lấy thời cơ này, hắn bước xuyên qua không gian cả ngàn cây số.
Xuất hiện ngay trước mặt bản thể chính của Rei.
Cánh cổng thao túng thời gian sau lưng hắn vỡ nát, những mảnh vỡ làm từ loại vật chất không tên đó hình thành một sợi xích giam cầm không gian quấn lên người nó.
"Đợi đã, ngươi định làm gì?"
Rei ra lệnh cho hàng triệu phân thân của nó công kích Dương Hằng.
Chúng đúng là đã điên cuồng nghiền nát hắn, nhưng đó lại là "hắn" ở vị trí cũ.
"Làm thế nào mà..."
Mỗi một tạo vật ma thuật hắn tạo ra đều sẽ chỉ bộc lộ sức mạnh thật sự khi chúng bị phá hủy.
Với tấm gương kia là hình bóng ảo ảnh, nó sáng tạo một bản thể khác đối ngược của bất cứ thứ gì Dương Hằng chọn.
Bản thế khác này không giống hoàn toàn bản gốc, nó giống như đang nhìn vào gương vậy, tất cả đều bị đảo ngược lại.
Về phần sức mạnh, tùy vào giới hạn của đối tượng được lựa chọn, bản thể tạo ra có sức mạnh bằng 100% bản gốc.
Tại đây, hắn đã tự tạo ra bản thể cùa chính mình nên sức mạnh là 100%, chỉ có điều là không có tạo vật thuật thôi.
Tiếp đó, sử dụng lá bài tẩy của đồng hồ quả quýt là đống cát kia.
Dương Hằng đảo loạn cái nhìn của tất cả các phân thân.
Làm chúng lầm tưởng rằng hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Cuối cùng chính là sợi xích có thể giam cầm không gian này.
Với nó, hắn có thể giữ yên Rei trong trạng thái mạnh nhất một giây đồng hồ.
"Ngươi không thể tiêu diệt được ta..."
"Tất nhiên, với lại ta chưa từng muốn tiêu diệt ngươi."
Nói ra một lời khiến Rei cảm thấy khó hiểu, Dương Hằng tung ra cú đấm cuối cùng, dồn hết toàn bộ sức mạnh hiện có.
Phụt!
Bên trong bọc giáp, Dương Hằng nôn ra máu tươi, cả người mất đi điểm tựa mà rơi rụng trong không gian.
Rei đứng sững sờ, trong đầu của nó lướt qua rất nhiều thứ.
Đủ loại ký ức, suy nghĩ, ý chí đan xen vào nhau.
Nhất thời làm cho tâm trí của nó hỗn loạn vô cùng.
Đặc biệt nhất, trên người Rei bùng lên một luồng năng lượng khác, chính là năng lượng tích cực.
Thứ mà rõ ràng phải thuộc về Dương Hằng.
"Ichi, cứu viện hắn ta!"
Nó hét lên, Ichi dù không hiểu chuyện hỗn loạn gì đang xảy ra nhưng vẫn làm theo.
Thân hình của nó xuyên qua không gian, đỡ lấy Dương Hằng đang trôi nổi vô định.
Nâng hắn đến trước mặt Rei.
"Tại sao...!tại sao ngươi lại làm như vậy...!thứ sức mạnh này nó là của ngươi!"
"Hi vọng...!chưa bao giờ là của riêng mình tôi, Rei."
Dương Hằng yếu ớt nói.
Đánh bại Rei trong trạng thái này đã là điều không tưởng, bởi vì cội nguồn của nó chính là từ nhân loại.
Nhân loại còn tồn tại, Rei sẽ còn mạnh lên, mạnh thêm nữa.
Dương Hằng dù có ẩn nhẫn mười năm, một trăm năm để tích lũy lực lượng cũng không đủ, tối đa chỉ có thể đánh hòa.
Và nếu hắn hòa tức là hắn đã thất bại.
Ngay từ đầu, mục đích cuối cùng của Dương Hằng chính là dùng năng lượng tích cực này để "giải thoát" cho Rei.
Nó đã bị chính thứ sức mạnh này dày vò đến hàng triệu năm rồi.
Cũng vì lý do đó nên Rei mới quyết tâm đến mức cực đoan trong việc xóa sổ sự tiêu cực đến vậy.
Giờ đây nhờ có Dương Hằng, hai luồng năng lượng đã tạo thành một loại thăng bằng với nhau.
Rei cũng đã cảm nhận được hết thảy những cảm xúc mà hắn đang mang trên mình.
"Nhân tính" tồn tại bên trong cô đã hoàn chỉnh.
"Ta..."
Nước mắt của Rei tuôn ra, chảy thành từng dòng rơi vào khoảng không.
Không phải thứ chất lỏng màu đen ngòm kia, mà là nước mắt thật sự.
"Ngươi làm như vậy chỉ càng khốn khổ hơn có biết không? Ngươi đâu phải thần thánh! Ngươi làm sao có thể cứ mãi mãi đâm đầu đi cứu người được."
Rei đau lòng nói.
Nó đã chịu đủ, bị đem đi làm vật tế, bị phản bội, bị ăn mòn trong thời gian dài dằng dẵng.
Để cứu vớt được một kẻ như nó, Dương Hằng phải gánh chịu những thứ nặng nề như thế nào nó biết hết.
"Tất nhiên, tôi đâu thể cứu hết tất cả mãi được.
Nhưng mà...!tôi có thể làm thứ này...!giúp tôi một tay được chứ?"
Rei đắn đo một chút rồi đưa tay ra cho Dương Hằng nắm lấy.
Hắn thầm thì gì đó trong miệng, một sợi dây không thể nhìn thấy bằng cách thông thường xuất hiện, nó không bị giới hạn bằng bất cứ thứ gì kể cả thời gian hay không gian.
Đan xen vào vận mệnh của mỗi con người.
"Bất kể là ai, đã từng tuyệt vọng đến mức nào.
Sẽ có một ngày họ được cứu vớt bằng một cách nào đó.
Bởi vì, hi vọng vẫn luôn tồn tại.
Ngọn lửa đó sẽ vẫn cháy rực, cho đến...!vĩnh hằng."
Dương Hằng nắm chặt sợi dây vô hình đó, ma thuật cuối cùng của hắn được hình thành.
Rei biết hắn vừa làm gì, đồng tử co rút lại một cách kịch liệt.
Lần đầu tiên, vị thần này lộ ra cảm xúc hoảng hốt.
"Dương Hằng! Ngươi đây là đang đùa với lửa! Thay đổi vận mệnh của toàn thể nhân loại...!vận mệnh sẽ không tha cho ngươi!!!"
Trên thế giới này, có một nhóm người bị bất hạnh quấn thân, đến chết cũng không thể xoay người.
Là ví dụ điển hình nhất về việc cuộc đời của một con người có thể đen tối và tuyệt vọng đến cỡ nào.
Giống như một cô bé đã bị bắt cóc ở biên giới một nước nào đó.
Số phận nguyên bản của cô chính là bị bán làm