Ngày hôm sau, Dương Hằng trở lại bệnh viện.
Cẩn thận tránh đi hết các camera, hắn mặc bọc giáp lên thân.
Điềm nhiên bước vào bệnh viện.
Khu vực mà Lucy ở khá vắng vẻ, thành ra hắn không đụng tới nhiều người lắm.
Những người này cũng chỉ đưa mắt nhìn một chút rồi quay đi.
Nhìn bộ giáp kia, dù hắn có phải anh hùng hay không thì cũng không nên đụng.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Lucy."
Dương Hằng ngồi xuống phần cuối giường, Lucy hơi nghiêng đầu, con người trống rỗng liếc nhìn hắn mà không nói lời nào.
"Phản ứng lại rồi? Khá tốt..."
Hắn mừng thầm, bắt đầu hỏi cô mấy sinh hoạt thường ngày
"Hôm qua ngủ ngon chứ?"
"Sáng nay cháu ăn cái gì?"
"Cháu muốn ra ngoài hít thở không khí một chút không? Trong này nhiều quá bức bối lắm."
Trong dự đoán của hắn, Lucy không phản ứng, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía hắn, giống như đang chờ đợi một cái gì đó.
"Được rồi, cháu muốn nghe kể chuyện không? Câu chuyện về anh hùng ấy."
Đúng lúc này, cô bé mới phản ứng lại bằng cách gật đầu nhẹ.
Con mắt đục ngầu thiếu sức sống nhiều thêm một tia thanh minh.
"Được rồi, câu chuyện hôm nay, sẽ là về một người hùng..."
Vượt qua ba trò chơi nhân tính của kẻ đã bán linh hồn cho quỷ dữ, đồng thời thủ vững bản tâm.
Những bệnh nhân còn lại trong phòng ban đầu chỉ lặng thinh không để ý.
Tuy là trong phòng này không có ai thảm như Lucy, nhưng cái bầu không khí này chán nản và chán chường này như mây mù vô hình bao phủ cả nơi này.
Làm cho ai đến cũng đều bất giác cảm thấy nặng nề.
Chỉ có mình Dương Hằng là không bị ảnh hưởng, thậm chí khí thế đặc hữu của hắn còn ảnh hưởng ngược lại bầu không khí nơi đây.
"Người mẹ và người con gái ôm chầm lấy.
Còn người hùng màu đen đã bước vào bên trong lồng đầy những con quái vật gớm ghiếc..."
Dương Hằng chưa từng học cách biểu diễn, chỉ có điều hắn khá giỏi trong việc đưa cảm xúc vào hành động, vô hình trung khiến buổi kể chuyện trở thành một buổi diễn kịch nơi hắn vừa là người dẫn chuyện, vừa là diễn viên.
Ban đầu vốn chỉ là muốn lôi kéo sự tập trung của cô bé nên hắn mới kể chuyện.
Dương Hằng cũng không ngờ mình "bay" theo dòng cảm xúc luôn rồi.
"Mọi chuyện...!hóa ra đã xảy ra lâu như vậy..."
Hắn nhất thời không để ý rằng, những người bệnh trong phòng đều bị hắn thu hút mà nhìn về cùng một phía.
Trở thành những khán giả chứng kiến buổi biểu diễn của hắn.
Khi mà câu cuối cùng vừa dứt, một tiéng vỗ tay nhỏ bé vang lên, rồi dần dần càng nhiều tiếng vỗ tay đến từ các bệnh nhân xung quanh.
truyện ngôn tình
"Cảm ơn."
Dương Hằng rất lịch thiệp cúi đầy xuống, như một người nghệ sĩ vừa hoàn thành bài biểu diễn của mình trước khán giả.
Hắn nhìn về phía Lucy, cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé của cô.
Hai tay cô run lên nhè nhẹ, có vẻ như đang định vỗ tay.
Trong cái thế giới bị bó hẹp bởi bốn bức rèm, Dương Hằng như đang dần mở ra một thế giới trước mắt cô.
Không chỉ là thế giới trước mắt, mà là cả thế giới trong tim cô.
Khúc nhạc đệm nhẹ nhàng trôi qua, vừa lúc tới bữa trưa.
Tiếp nhận khay đồ ăn từ người y tá, Dương Hằng cẩn thận đưa từng thìa đến trước miệng Lucy.
Lần này, cô bé rõ ràng phối hợp rõ ràng hơn một chút.
Còn chủ động đón thìa đồ ăn mà hắn đang đưa đến.
Chỉ là khi hắn lấy rau lên, Lucy tỏ ra kháng cự.
Không quá cường liệt, chắc hẳn cô bé chỉ không thích rau xanh chứ không phải không ăn được như ớt chuông.
"Lucy, ăn rau xanh rất tốt, cháu không thể bỏ rau xanh được."
Dương Hằng nhẹ nhàng khuyên bảo, sau một lúc kỳ kèo, chỉ đến khi hắn nói ngày mai sẽ đến đây kể chuyện tiếp thì cô bé mới đồng ý ăn rau.
Còn người y tá, cô đã ngạc nhiên đến mức thiếu chút nữa ngoác mồm ra rồi.
Phải biết là vài bác sĩ tâm lý trong bệnh viện đều không thể khiến Lucy khá hơn một chút.
Vậy mà Dương Hằng chỉ cần đến ngày thứ hai đã có chuyển biến rồi.
Thực ra, hắn cũng chẳng cao siêu đến đâu.
Các bác sĩ tâm lý sở dĩ thất bại là vì học không qua được cửa đầu tiên và cũng là khó nhất.
Đứng trước mặt Lucy mà không khiến cô bé chịu kích thích.
Mỗi khi ai đó xuất hiện gần hoặc có ý định chạm vào Lucy, cô sẽ bị co giật, tâm trí sẽ tự động ngắt để mà bảo vệ bản thân.
Mà Dương Hằng mặc vào bọc giáp thì không nằm trong nhận định "ai đó" của Lucy, cho nên hắn có thể tiếp cận cô bé mà không gây hại.
"Tạm biệt, Lucy.
Ngày mai gặp lại nhé."
Dương Hằng đưa tay vẫy chào Lucy rồi đi ra khỏi phòng.
Khác với hôm qua, cô bé ngoái đầu,