Ban đầu, Selina thật phẫn nộ khi mà hắn không tuân thủ ước hẹn.
Nhưng mà nghĩ đến con đường mà hắn đã chọn, cô không tài nào giận được nữa.
Selina khi đó còn không có thức tỉnh ký ức, tối đa cũng chỉ là man mác buồn một chút thôi, chứ cô vẫn còn có gia đình là bố kình, bạn bè và cuộc sống riêng.
Còn Dương Hằng, hắn chỉ có một mình, gánh vác tất cả ký ức đó một mình.
Chờ đợi mười năm chỉ để gặp cô một lần cuối.
Hắn có lẽ mới là người day dứt nhất.
Khi kết thúc thế giới của những kiếm sĩ diệt quỷ, cô đã nhận được lời mời từ hệ thống là có muốn ở lại đây không.
Chắc hẳn Dương Hằng cũng đã nhận được một lời mời tương tự như thế.
Hai người cứ thế ôm lấy nhau trong suốt một phút đồng hồ.
Không cần giải thích, không cần thanh minh, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cảm nhận được sự ấm áp trong lồng ngực, Dương Hằng lâng lâng, cũng có chút mê man.
Sợ rằng tất cả những thứ này sẽ tan biến trong phút chốc, là một giấc mơ sẽ biến mất khi mà hắn bừng tỉnh.
"Đừng có làm cái vẻ mặt đó nữa, em có thật."
Dương Hằng giật mình, sau rồi cười khổ.
Ngay cả hắn cũng khó mà che giấu sự bối rối của mình lúc này.
"Thế...! tại sao vẫn lưu lại sức mạnh trên người em? Không phải đã quyết tâm dứt áo ra đi rồi sao? Dương Hằng, em đã đuổi theo hình bóng của anh 12 năm rồi đấy."
Từ nhỏ đến lớn, bóng lưng của người kị sĩ đó vẫn luôn hiện hữu trong giấc mộng của cô.
Khiến cho tính cách của Selina có phần "quái đản" so với đám bạn cùng trang lứa.
Thậm chí, một thời gian dài cô còn bị đồn là đồng tính vì không có bạn trai nào.
"Anh..."
Dương Hằng cứng họng, hắn chỉ lưu lại một chút lực lượng để thủ hộ Selina lúc cần mà thôi, ai mà ngờ được nó có ảnh hưởng lớn như vậy với cuộc đời cô cơ chứ.
Chỉ là không kịp để hắn làm ra bất cứ hành động gì, Selina đã nói tiếp.
"Nhưng mà...!nếu đó là sự ích kỷ của anh, vậy thì em rất thích nó đấy."
"Hả?"
"Đôi khi nghĩ đến bản thân mình một chút cũng tốt."
Nếu như Dương Hằng không để lại sức mạnh, cô cũng đã chết từ lúc vừa mới vào thế giới đầu tiên rồi.
Nếu như Dương Hằng không để lại sức mạnh, cô đã không thể tìm thấy hắn giữa vô vàn thế giới như thế này.
Nói chung, tất cả đều đã qua.
Selina và Dương Hằng cũng đã gặp lại nhau.
Một điều khá trùng hợp là trong thế giới đầu tiên của Dương Hằng khi hắn trở thành người lữ hành, Selina chính là người đầu tiên đã cứu và dẫn dắt hắn.
Còn trong thế giới đầu tiên của Selina khi trở thành người lữ hành, hắn cũng là người đầu tiên cứu và dẫn dắt cô.
Nói sao giờ? Cả hai không thể không cảm thán đây đúng là "định mệnh".
Hai người tách nhau ra, khung cảnh tựa hồ trở về như ngày trước.
Về người chủ tiệm cà phê trẻ tuổi và nữ chiến binh thiện chiến nhất thành Rorgh.
Hai năm sớm chiều ở chung, sinh hoạt gần nhau, chia sẻ với nhau, dựa vào nhau.
Đồng sinh cộng tử cho đến thời khắc cuối cùng của thế giới.
Hắn và Selina đã sớm đi vào linh hồn của nhau, trở thành một mảnh ghép không thể tách rời.
"A...!anh cũng nên trở lại thôi."
"Ừm, em đi theo anh."
Một câu nói này, cũng không chỉ bảo là đi theo hắn về lại bệnh viện.
Mà là đi theo hắn đến hết thế giới này.
Đều là người lữ hành, bọn họ biết có thể được gặp nhau là may mắn đến cỡ nào.
Thậm chí sau khi thế giới này kết thúc, số phận sẽ long đong về đâu thì khó mà biết được.
Vì thế, trân trọng từng giây phút quý giá nhất có thể.
Hai người cùng trở vào bệnh viện.
Dương Hằng đã mặc bọc giáp trở lại, bắt đầu giải thích về Lucy và tại sao mình lại phải mặc giáp khi nói chuyện với cô bé.
Chỉ là lúc này, nét mặt của Selina hơi kì quái.
Ký ức mới thức tỉnh không lâu, dù cho dung hòa một cách hoàn mỹ cũng để lại một ít hệ lụy.
Thành ra cô chỉ có thể biểu lộ chân thật khi đối mặt với Dương Hằng, còn với người khác thì không.
Selina khi trước đều mang trong mình vẻ mặt bình tĩnh, gần như che giấu tất cả biến động cảm xúc của mình.
Selina khi này lại có phần hơi bộc trực.
Hai trải nghiệm khác nhau này khiến cô không quen.
Điều đó cũng không đáng lo cho lắm rất nhanh sẽ tốt lên thôi.
Trong thế giới mà doom xâm lấn, Selina cũng từng là một người bộc trực y như vậy, chỉ là từ khi gánh vác danh hiệu mạnh nhất thành Rorgh, cùng với trách nhiệm trở thành