Hoàng hôn buông xuống, hai người Dương Hằng và Selina lại bước đi trên vỉa hè để trở về tiệm cà phê.
Bất chợt, Selina mở miệng nói.
"Này Dương Hằng."
"Hả?"
"Sau khi Lucy khỏi bệnh, chúng ta nhận nuôi cô bé được không?"
"Selina, chúng ta..."
"Là người lữ hành, là những kẻ không thuộc về thế giới này.
Dù vậy, em muốn Lucy cảm nhận được tình cảm gia đình thật sự, ít nhất là cho đến khi hai ta rời đi."
"Vậy thì nghe em."
Đột nhiên, cả hai đứng sững lại trước một ngõ hẻm tối.
Cả hắn và Selina đều có giác quan nhạy bén hơn người bình thường nhiều lần, vì thế nên bọn hắn ngửi được mùi vị của máu bay ra từ trong đó.
"Selina, em có trang phục đi đêm không?
"Vừa mới chuẩn bị."
Nó là cái bộ trang phục cô dùng để đột nhập vào nhà bà ủy viên, tất nhiên lav sẽ không còn sai lầm ngớ ngẩn đó nữa.
Hắn và cô cùng bước vào ngõ nhỏ đấy rồi đổi đồ trong góc tối.
Selina mặc một bộ áo choàng bao kín toàn thân với mũ trùm đầu, một cái mặt nạ màu trắng kín kẽ không để lộ phần nào trên khuôn mặt, trong người cô cũng mặc một bộ giáp nhẹ tối màu có chức năng phản quang.
Còn Dương Hằng, vẫn chỉ là bộ giáp A.T.A Armor đen kịt che kín toàn thân.
Ngoại trừ hai chấm xanh phát sáng yếu ớt.
"Đi theo anh."
Dương Hằng lần theo mùi máu, đi qua một khu vực lắt léo và ẩm thấp.
Đén được một đống báo dính đầy máu xếp cạnh một thùng rác lớn.
"Nạn nhân chắc hẳn là một người cô gia cư."
"Ừm."
Tiếp tục lần theo dấu máu và mảnh vụn quần áo còn xót lại của người vô gia cư xấu số, cả hai tìm tới một ống cống ngầm cách đó vài chục mét.
Cái phong cách này, hẳn là các ác nhân, không nhầm được.
Thế giới này là một nơi ngập tràn siêu năng lực.
Kể từ khi viên thiên thạch kia tán thành cơn mưa bao phủ toàn bộ bề mặt trái đất, bất cứ con người nào cũng có thể thức tỉnh sức mạnh bí ẩn trong bộ gen của mình.
Một số chọn làm anh hùng, một số sống bình thường, một số lại làm ác nhân.
Các ác nhận có rất nhiều nguyên nhân sinh ra và yếu tố hình thành nên, nhưng tiêu biểu nhất chính là dục vọng khi mà chúng đạt được siêu năng lực.
Ai cũng nghĩ mình là người tốt, cho đến khi con đường dẫm đến dục vọng được mở ra.
Ranh giới thiện ác của thế giới này khá mơ hồ.
Anh hùng có thật là anh hùng, ác nhân có thật là ác nhân không?
Dương Hằng và Selina đi xuống cống ngầm.
Mặt nạ của cả hai đều tích hợp cảm biến nhìn đêm nên không cần nguồn sáng.
Quả nhiên, vết máu lại tiếp diễn.
Cẩn thận lần theo, cả hai núp sau một vách tường, tại một chỗ ngoặt nghe được một cuộc trò chuyện.
"Con mẹ mày, Cain! Mày giết lão già vô gia cư ấy làm gì?"
"Lão nhìn thấy tao biến hình, được chưa?"
"Chó chết Cain, mày đéo biết lũ siêu anh hùng thính lắm à? Đã xóa dấu vết chưa?"
Gã tên Cain kia không trả lời, còn gã hỏi thì đã nổi trận lôi đình.
"Mày ngu quá! Đi xóa dấu vết!"
Cả hai ngừng cuộc trò chuyện lại, dự định tiến về phía chỗ Dương Hằng và Selina đang nấp.
Hắn và cô không nói mà hiểu ý.
Khi bọn chúng đến gần ngã rẽ, cả hai cùng nhào ra, dùng tốc độ nhanh nhất khống chế lại hai tên này.
Phanh!
Dương Hằng một tay nắm lấy cổ của một tên rồi đẩy gã vào tường, không chế lực sao cho gã đó không chết.
Còn Selina thì đã lướt qua đằng sau tên còn lại, vắt tay gã ra sau rồi giữ gáy dập xuống nền, giống như cảnh sát khóa chặt tên tội phạm.
"Không, làm sao có thể?! Đám chó đen làm sao có thể mò đến đây?"
"Chó đen?"
Dương Hằng nhíu mày.
Nhưng ngay trước khi hắn định tra hỏi thì chúng bắt đầu biến đổi theo một cách kinh dị.
Toàn bộ phần da, cơ và xương bắt đầu tách ra rồi lật ngược lại, đúng vậy, lật ngược lại theo đúng nghĩa đen.
Từ một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường hóa thành một tên quái nhân toàn thịt đỏ ối, máu, cơ, và xương bao phủ một cách kinh tởm trong chưa đầy ba giây.
Ở chỗ Selina cũng xảy ra tình huống tương tự như vậy.
Ngay lập tức, cô vận dụng hơi thở và mạch năng lượng để cường hóa cơ thể.
Lực lượng khổng lồ ép xuống, khiến cho tên quái nhân vừa mới biến đổi kia lại nằm im.
Tên quái nhân ở chỗ Dương Hằng cũng đang giãy giụa một cách kịch liệt.
Nhưng cánh tay của hắn vẫn như gọng kìm ghìm chặt lấy, làm cho gã không thể thoát nổi.
Dù sao thân thể của hắn có trị số cao đến