Golden Empress trở về tháp Sential, cô giao thi thể của người phụ nữ và tên quái nhân cho bên nhân viên điều tra.
Liên hiệp anh hùng là một tổ chức to lớn, để vận hành nó thì chỉ có các siêu anh hùng là chưa đủ.
Nó còn phải quản lý tài sản, cơ sở trang thiết bị, thông tin tình báo, tìm kiếm điều tra, bảo vệ, nghiên cứu hay thậm chí là xử lý truyền thông cũng có các đội ngũ riêng.
Đánh ác nhân có người chỉ, điều tra có người điều tra, cung cấp đủ thứ từ vũ khí tới trang thiết bị cũng có, thiệt hại khi chiến đấu toàn bộ được liên hiệp chi trả, với khoản thu lợi hằng năm thì chỗ này không thấm vào đâu, cộng thêm khoản tiền lương cao ngất ngưởng cùng với danh tiếng lên cao.
Cũng dễ hiểu khi xã hội mơ ước cái nghề "anh hùng" này đến vậy.
Flame và các anh hùng cấp 0 đã được mang đi điều trị tâm lý, Golden Empress ngồi chơi điện thoại trong phòng riêng ở tầng 52, cô vãn đang chờ đợi kết quả điều tra để có thể kết thúc vụ này.
Tinh!
Âm thanh thông báo vang lên, màn hình nhanh chóng được truyền phát.
Người phụ nữ được xác nhận là Jezebell, 30 tuổi.
Đã chính thức có trong hồ sơ mất tích của cảnh sát ba tháng trước.
Cùng thời gian đó, báo cáo về những con quái nhân có vẻ ngoài kinh tởm bắt đầu xuất hiện.
Không xác định có bao nhiêu người chết và số lượng của đám quái nhân là bao nhiêu.
Chỉ biết là vào hôm nay, toàn bộ chúng đã được Golden Empress phối hợp cùng một đội anh hùng và hai người không thuộc liên hiệp tiêu diệt toàn bộ.
Kẻ chủ mưu cũng đã chết, vụ việc chính thức khép lại.
Về lí do tại sao cô ta có thể biến người khác thành quái vật thì đang trong quá trình nghiên cứu.
Nói chung, phần việc của Golden Empress đã hết rồi, cô cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài phát ra khiến mặt của Golden Empress nhăn lại, chỉ là khi giọng nói của Unbreakable vang lên, cô lập tức giấu nó đi.
"Golden, ra gặp tôi một chút được không?"
"À, ừ...!tôi ra đây."
Golden Empress mở cửa, thấy được Unbreakable đang đứng chắp tay đằng sau, mỉm cười nhìn cô.
"Golden, cô đã hoàn thành một vụ lớn rồi đấy, chúc mừng cô."
"Cảm ơn anh."
Cả hai rơi vào một khoảng lặng khó xử, Unbreakable thì nhìn thẳng vào mặt cô, còn cô thì lại hơi cúi đầu xuống, ánh mắt tránh né gã ta.
Unbreakable cười cười, giọng điệu có chút cợt nhả.
"Chà, tôi đáng sợ đến thế sao? Hơi bị tổn thương đấy nhé."
"Không...!không! Chỉ là tôi...!tôi đang hơi mệt."
"Thế thì không vòng vo nữa, Golden.
Chúng ta làm việc với nhau bao nhiêu lâu rồi nhỉ?"
"Hai năm."
"Không dài, nhưng cũng chẳng ngắn.
Tôi nghĩ là giữa chúng ta tín nhiệm cơ sở nhất định.
Cho nên tôi muốn cô nói thật."
"Anh cứ nói đi."
Golden Empress khẽ thở ra một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình sao cho tự nhiên nhất có thể.
Unbreakable vẫn giữ trên môi nụ cười đặc trưng, chậm rãi nói.
"Cô nghĩ sao về...!hai người kia?"
"Hai người kia?"
"Thôi nào Golden, trí nhớ của cô đâu có tệ đến thế.
Chính là hai người mặc giáp vừa chiến đấu với cô khi nãy đấy, một người có tên gì nhỉ? Sig! Đúng là hai người đó đấy."
"Tôi nghĩ...!họ rất tốt, bất kể về năng chiến đấu hay vài phương diện khác đều tốt."
Nếu như không muốn nói là vượt trội hơn 95% số anh hùng trong tháp Sential.
Chỉ riêng việc tìm và bắt được kẻ chủ mưu là đủ rồi, Golden Empress tự nhận chính cô không làm được điều đó.
"Cảm ơn vì đã trả lời thật lòng.
Buổi tối tốt lành, Golden."
Unbreakable quay người rời đi.
Bỏ lại Golden Empress đang hoang mang trước cửa phòng, bàn tay khẽ nắm chặt.
Chỉ những người trong đội mới biết được Unbreakable, siêu anh hùng biểu tượng của tháp Sential thật sự là con người như thế nào.
Unbreakable trở về phòng, đi đến một cái thang máy ẩn trong góc tường.
Sau khi đọc mật mã cộng quét mặt và vân tay, thang máy có dạng hình trụ nhìn rất hiện đại mở ra.
Đưa gã ta lên tầng lầu đáng lẽ không tồn tại, tầng 53.
Nói là tầng 53 thì cũng hơi quá, nó đúng hơn chỉ là một căn phòng có phong cách hoài cổ.
Một cái lò sưởi, hai cái ghế bành xếp nghiêng đối xứng với nhau, một tấm thảm đặt ở giữa, vài cái đầu hươu, đầu gấu treo trên tường cùng với một khẩu súng nòng lớn.
Nhìn trông không khác gì căn nhà của một người thợ săn.
Khi