Cửa lớn mở ra, một đám tầm mười người bước vào.
Tất cả đều được trang bị súng treo trước ngực.
Trong sự chứng kiến của những người trong kho, những kẻ này đem những người hôn mê đẩy xuống sàn.
Mọi người đều im thin thít.
Hoàn tất việc cho người mới vào kho xong, bọn chúng rời đi, cả quá trình không nói một lời.
Với số lượng người mới được thêm vào, trong kho đã có xấp xỉ trăm người.
Người thì ở riêng một chỗ trầm tĩnh như bà ủy viên.
Người thì bắt đầu ôm đoàn, cố tìm kiếm sự an toàn từ người khác.
Mà vào giờ phút này, ủy viên sắc mặt sắc lạnh.
Bởi vì bà nhận ra loại trang phục mà đám kia vừa vào, là của giáo phái doom.
Đó cũng phải ngược dòng về mấy năm trước, về trước khi cả cuộc hiến tế khủng khiếp mà chúng gây ra.
Giáo phái doom có trang phục riêng của mình, chỉ là sau khi giáo phái doom bị nhân loại truy quét tận diệt gần như triệt để thì chúng mới không dám mặc lại loại trang phục đặc trưng này.
Kể cả với giáo phái doom ở hiện tại cũng vậy.
Một khi bị phát hiện có thứ đó tại nơi ở, người chủ nhân sẽ bị bắt ngay lập tức.
Sau cuộc truy sát năm đó, có vẻ như vẫn còn tàn dư của giáo phái doom chạy thoát đến thành phố này sau đí xây dựng lại giáo phái.
Lấy những người sống sót làm căn cơ.
Sau nhiều năm mới dám ngóc đầu lại, bắt đầu duỗi tay vào phòng tuyến số 17.
Nếu đây là giáo phái doom, dựa trên sự tàn bạo vô nhân tính của chúng thì khả năng cao những người đưa đi sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Làm bữa trưa cho lũ doom, vật thí nghiệm, dụng cụ phát tiết,...!có quá nhiều thứ kinh khủng mà lũ tín đồ này có thể làm ra.
Chúng chỉ coi sinh mạng như một thứ hàng hóa có thể dùng và tiêu hao tùy ý.
Là người đã trải qua cái thời đại giáo phái doom hoạt động mạnh mẽ nhất, bà ủy viên thấm nhuần điều này.
Và nếu không chạy thoát, thì bà chắc chắn sẽ trở thành thức ăn trong miệng lũ doom.
Trong lúc đang nghĩ cách thì trong phòng xuất hiện tiếng động lạ.
Hầu như tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có mấy người đã sống lâu trong kho giải thích rằng đây là tiếng động mỗi khi thức ăn chảy xuống rãnh.
Quả đúng như thế thật, một dòng thức ăn hỗn hợp xay nguyễn không biết làm từ nguyên vật liệu gì chảy xuống dần dần theo rãnh.
Tại đây quá tối, ủy viên không thể nhìn thấy hình dạng hay màu sắc của thứ thức ăn này, chỉ cảm nhận được nó có vẻ vừa mới nấu xong không lâu, vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Đã dần dần xuất hiện tiếng húp sột soạt, dẫn dầu bởi những người đã ở đây lâu.
Dần dần, mọi người cũng làm theo, cúi xuống rãnh bắt đầu ăn như thế.
Là những người sống sót trong thời đại tận thế, gần như không có ai là ăn đủ bữa cả, nên chỉ cần ăn được là bọn hắn sẽ ăn, để thỏa mãn cơn đói của mình.
Cũng có một số người không ăn, chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ.
Bà ủy viên cũng vậy, nhưng lý do bà không ăn lại khác những người kia.
Biết được cơ sở này là của giáo phái doom về sau, bà trở nên nghi ngờ với mọi thứ ở đây, kể cả là đồ ăn hay nước uống.
Lũ tín đồ điên rồ đó sẽ hảo tâm đến mức cung cấp thức ăn ngon ngọt cho người sống sót sao? Hơn nữa với một số lượng khổng lồ như vậy?
Bà ủy viên không cho là vậy.
Hoặc là bản thân thức ăn này có vấn đề, hoặc là thức ăn này...!chưa chắc đã như những gì bọn họ tưởng tượng.
Kì lạ hơn là, khi mà cánh cửa mở ra, nhờ vào ánh sáng ngắn ngủi đó mà bà đã quan sát nhiều người trong phòng.
Ủy viên phát hiện ra trong đám người này chỉ có những người lớn tuổi như bà, những người già, những thanh thiếu niên tầm từ 15 đến 20 tuổi.
Không có nữ giới nào ngoại trừ nữ giới lớn tuổi, không có cả đàn ông và phụ nữ trưởng thành.
Không phải là coi thường người khác, nhưng tỉ lệ sống sót của người trưởng thành cao hơn nhiều so với người nhỉ tuổi và lớn tuổi.
Bà cũng không cho là trong tất cả những người sống sót giáo phái doom bắt được là không có ai là người trưởng thành.
"Chỉ mong là nhanh chóng có cơ hội."
Ủy viên không nhớ bao lâu rồi mình mới lại lâm vào tình huống như thế này.
Không còn vệ sĩ, không còn quân đội bảo hộ, chỉ có một mình bà đối đầu với tình huống.
Hiện tại tuy rằng chưa có