"Dương Hằng!"
Bà ủy viên vội chạy đến, kiểm tra trạng thái sống của hắn.
Không có hơi thở, mạch đập rất yếu.
Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Bỏ cái chuyện khối lập phương ra một bên đã.
Cứu người hiện tại mới là ưu tiên.
"Có ai là bác sĩ ở đây không?!"
Bà bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người còn sống tại đây.
May mắn thay trong số những người này cũng có người biết kiến thức y khoa, bắt đầu thực hiện các phương pháp hồi phục mạch đập, nhưng tất cả đều vô dụng.
Nhịp đập của Dương Hằng vẫn mãi giữ ở một mức độ yếu ớt.
Cuối cùng, ủy viên chỉ có thể đến phòng thí nghiệm, bỏ qua nỗi kinh tởm với đống sản phẩm ở đây mà lấy những thiết bị duy sinh về cho Dương Hằng sử dụng.
Đó cũng là mức độ lớn nhất mà bà có thể làm được.
Sau đó, bà tiến hành dẫn dắt những người sống sót, ai muốn có thể ở lại hoặc đi tùy thích.
Với những người ở lại sẽ trợ giúp bà tìm được thiết bị truyền thông tin để phát ra cầu viện từ thành Rorgh.
Dù cho phòng tuyến đã xây dựng một hệ thống sóng vô tuyến khác biệt, nhưng mà lũ tín đồ chắc chắn có phương pháp để liên lạc với các khu vực khác.
Bắt được tín hiệu, thông tin được truyền về phòng tuyến số 17.
Chỉ vài tiếng sau, một đội cứu hộ đã ngay lập tức có mặt tại cứ điểm.
Selina bước ra, tầm mắt của cô vội vàng lướt qua tất cả mọi người, nhưng không tìm thấy Dương Hằng.
Chỉ thấy được bà ủy viên đang chỉnh đốn những người sống sót.
"Cô Selina, xin cô hãy ngay lập tức đưa một người về thành chữa trị.
Đây là một việc rất quan trọng."
Theo chỉ dẫn của bà ủy viên, Selina đi đến một cái giường bệnh.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô đã chạy vọt tới.
Nhanh đến mức bà không kịp nói gì.
"Là...!là ai làm! Xin ngài...!hãy cho tôi biết..."
Mái tóc của Selina bay múa, cô quay đầu, đồng tử đã hóa thành màu vàng kim, khả năng đặc hữu của người cải tạo.
Bà ủy viên không tức giận, bởi vì bà biết Selina đang nhằm vào ai.
"Nếu như hai người là người quen, vậy cũng không cần thiết phải giấu diếm."
Ủy viên chầm chậm kể lại, từ kucs bà bắt đầu thấy Dương Hằng, cho đến khi hắn ngã xuống và mất đi ý thức, kể cả chi tiết về sức mạnh của khối lập phương và việc hắn có thể sử dụng nó cũng được ủy viên kể chi tiết.
Suốt cuộc nói chuyện, Selina chỉ trầm mặc, cho đến khi ủy viên rời đi.
Cô mới quay về phía Dương Hằng, trong lòng không biết là đang suy nghĩ gì.
Dù đội cứu hộ đã đến, cũng không phải chỉ đón mấy người là xong việc.
Việc tổ chức nhân thủ dọn dẹp nơi này, lấy đi những vật và bằng chứng quan trọng.
Còn về phần người sống sót, những người trong trại nuôi đã không thể cứu được nữa nên được tiêm một loại thuốc trợ tử, giúp những người đáng thương đó có thể ra đi trong bình yên.
Còn về những người sống sót trong kho chứa, bên cứu hộ cho bọn họ hai lựa chọn, có thể rời đi, hoặc theo đội cứu trợ trở về thành Rorgh, bắt đầu cuộc sống mới.
Mà sự thật về thức ăn say nhuyễn làm từ phần còn lại của xác người bị bà ủy viên giấu kín.
Chỉ cho một số người tiến hành thiêu hủy vĩnh viễn.
Thứ này không thể tiếp tục tồn tại.
Một chuyến bay riêng lẻ từ máy bay chuyên dụng được chính Selina cầm lái, mang theo Dương Hằng trở về thành Rorgh.
Sau đó quá trình cứu chữa ngay lập tức được tiến hành.
Chữa trị diễn ra trong khoảng một ngày một đêm.
Bất kể là phương pháp nào, cổ điển hay tối tân đều không có tác dụng.
Đây cũng không giống như sống thực vật.
Bệnh nhân sống thực vật vẫn duy trì sự sống các cơ quan.
Nhưng dấu hiệu của sự sống trên người hắn quá mỏng manh, giống như sợi chỉ cuối cùng giữ hắn khỏi cái chết.
Kì diệu hơn là, cả cơ thể của hắn đều ở trạng thái dừng hoạt động.
Nhưng tế bào không bị suy kiệt, các bộ phận cũng không hỏng.
Điều này chưa từng xảy ra từ trước tới nay.
Cuối cùng, Selina đưa Dương Hằng về căn phòng quen thuộc để chăm sóc.
Hiện giờ đã là nửa đêm.
Cả căn phòng đều tĩnh lặng.
Selina đang ngồi bên cạnh giường Dương Hằng.
Cô nhìn hắn, ánh mắt đượm buồn.
Khung cảnh phảng phất như trở lại hai năm về trước, vào cái lần đầu mà Selina gặp hắn.
Hắn vì bảo vệ người khác mà không màng bản thân.
Chính vì vậy mà cô mới đưa Dương Hằng về, bắt đầu tò mò về hắn.
Hiện tại, hắn vẫn vì bảo vệ người khác mà không để ý đến tính mạng, thậm chí còn tả tơi hơn lần trước, vẫn là cô đưa hắn về.
Selina muốn chạm vào mặt hắn.
Nhưng mà ngón tay chỉ dám đến sát gần da mặt.
Dương Hằng hiện tại quá mức yếu ớt, đến độ cô sợ mình chạm vào có thể gây hại đến hắn.
Cuối cùng, cô ngủ gục bên giường.
...
"Đây là báo cáo thẩm vấn hôm nay từ chủ giáo."
Một người nhân viên đưa cho Selina một tập giấy.
Cô lướt nhanh qua, không lãng phí thời gian nói.
"Như mọi khi, không có tin tức hữu dụng."
Từ lúc bắt được chủ giáo.
Bọn họ đã tìm mọi cách để chủ giáo nhả thông tin ra.
Trái ngược với Toriel, một kẻ mà tổ tra khảo nghĩ rằng sẽ là một đối tượng cực kì khó nhằn lại chủ động nói lời khai.
Cho đến khi bọn hắn phát hiện ra, chủ giáo nói rất nhiều, nhưng thông tin hữu dụng chỉ chiếm chưa tới 1% trong số đấy.
Tờ ghi chú tra khảo của chủ giáo đã xếp dày một chồng giấy, sau khi lọc bỏ chỉ còn lại vài tờ, đó là còn phải trải qua suy đoán và chỉnh lý bổ sung.
Chủ giáo ngồi trong phòng giam biệt lập.
Từ sau