Dương Hằng thức tỉnh, hắn hiện tại đang nằm trên một chiếc giường.
Xung quanh hắn là một gian phòng chật hẹp.
Mà theo sự rung lắc và nhấp nhô này, đây không phải một gian phòng, mà là bên trong một chiếc xe.
Nghe thấy động tĩnh, một ý tá và một bác sĩ đi vào.
Ý tá vội vàng ra đỡ hắn nhưng Dương Hằng tỏ vẻ không cần, hắn thấy mình hiện tại rất khỏe.
"Anh Dương Hằng, xin anh đừng làm khó xử chúng tôi.
Cô Selina đã dặn dò kĩ việc này."
"Không sao, tôi hiện tại rất ổn.
Selina đâu? Chúng ta đang trên đường về thành Rorgh à?"
Kí ức của hắn vẫn dừng lại ở khoảnh khắc mà toàn bộ tín đồ giáo phái doom tan thành tro bụi nên hắn cũng không biết mình đã được đưa về từ lâu.
Bác sĩ sắc mặt nặng nề.
"Đây chính là thành Rorgh, anh Dương Hằng.
Hiện tại thành Rorgh đang bị công phá, quân đội đang chiến đấu để cầm chân doom ở tuyến đầu."
Dương Hằng ngưng trọng, vội vàng dò hỏi nguyên do.
Nhưng người bác sĩ chỉ có thể lắc đầu, ngoại trừ người bên ngoài tiền tuyến ra, không ai biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
"Rõ ràng...!rõ ràng sáng nay còn rất tốt."
Người y tá suy sụp ngồi thụt xuống, bác sĩ chưa kịp an ủi thì một đợt rung chấn lớn tác động đến chiếc xa làm nó nghiêng ngả, đổ sang một bên.
May mắn xe chỉ lật nhẹ nên không ai bị thương nặng.
"Anh có sao không?"
"Tôi không sao."
Hắn mở tung cửa xe, đưa người tài xế, y tá và bác sĩ ra ngoài.
Dù cho mất đi một tay và một mắt, hắn vẫn là một người sở hữu thể chất 0.9.
Thành Rorgh huy hoàng ngày xưa đã không còn, đâu đâu cũng là đống đổ nát và khói lửa lan tràn, kinh khủng nhất là phía gần tường thành, khói bụi cơ bản đã che kín một nửa bầu trời, hàng đống doom không chiến dày đặc bao vây như một đám mây đen đặc quáng.
Mà không chỉ xe Dương Hằng ngồi bị chặn, mà những chiếc xe đang chạy nạn xung quanh cũng vậy.
Thủ phạm chính là một kẻ được bao bọc bởi đống giáp xác kì dị.
Trong tay cầm một cây gai xương dài nhọn hoắt.
Cuồng tín đồ của giáo phái doom.
Từ khi nào những kẻ như thế có thể thoải mái đi lại bên ngoài thành Rorgh?
Gã cuồng tín đồ bắt đầu diễn thuyết về cái giáo lý quỷ quái vặn vẹo của chúng.
Xung quanh là những người dân giận dữ nhưng không thể làm gì.
Gã cuồng tín đồ càng nói càng cảm thấy sung sướng, cái cảm giác thượng vị thỏa mãn này khiến gã phát nghiện.
Nhưng rồi đột nhiên một giọng nói cắt ngang lời tên cuồng tín đồ.
"Đó là tất cả những gì ngươi có?"
Dương Hằng bước lên, để mặc sự can ngăn của bác sĩ và nữ y tá.
Hắn vẫn mặc quần áo bệnh nhân, cánh tay trái trống rỗng, nửa mặt cuốn băng vải, nhìn là biết một người đang bị thương nặng.
Nhưng Dương Hằng vẫn tiến lên trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, nhìn thẳng vào mắt gã cuồng tín đồ mà nói lớn.
"Dựa dẫm vào vị chúa của các ngươi? Thế thôi á? Những giáo lý điên rồ của các ngươi nên được đốt xuống địa ngục ấy, có lẽ lũ ác quỷ sẽ hứng thú."
"Phán xét về số phận của nhân loại? Lũ phản đồ các ngươi chưa từng, và cũng không bao giờ có thể làm được."
"Cút đi!"
"Im miệng! Kẻ ti tiện!"
Gã cuồng tín đồ gào lên, khuôn mặt bị sự điên cuồng lấp đầy.
Nhưng sự tức giận của người dân đã được giải phóng, bất cứ đồ vật gì bọn họ có thể bắt được đều ném về phía cuồng tín đồ.
"Biến ra khỏi đây!"
"Trả lại nhà cho chúng ta!"
"Đi chết đi đám quái vật!"
Đá vụn và gậy gộc đập lên người cuồng tín đồ.
Nhưng gã không quan tâm, ánh mắt gã nhìn chòng chọc Dương Hằng, gã chỉ muốn đem kẻ ti tiện trước mắt xé xác
Thân hình cuồng tín đồ lao nhanh như bay, gai xương xé gió xông thẳng về phía Dương Hằng, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn bình tĩnh.
Dương Hằng giơ tay lên, một khối lập phương trống rỗng xuất hiện từ hư vô.
Nó bộc phát ra một nguồn năng lượng chấn bay gã cuồng tín đồ.
Trong ánh mắt kinh hãi của gã ta, nguồn năng lượng vô hình hóa thành ánh sáng trắng chói mắt.
Cánh tay trái và con mắt trống của Dương Hằng được tái tạo lại.
Băng quấn trên đầu rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt của hắn.
Mái tóc Dương Hằng bay múa, khối lập phương trong tay bắt đầu biến đổi nhào nặn như đất sét vậy.
Oành! Oành! Oành!
Ba đợt sóng năng lượng liên tiếp phát ra, khiến cho khu vực xung quanh Dương Hằng biến thành tâm bão.
Hắn đột nhiên nắm chặt lấy khối vật chất đang trôi nổi trên không.
Đợt sóng năng lượng cuối cùng tuôn trào, để lộ ra trên tay hắn là một đồ vật có vẻ như là một cái đai lưng.
Đai lưng có dạng hình chữ nhật, tối màu, từng vân màu đen đỏ được sắp xếp một cách cân đối rồi nối vào với nhau.
Chính