Tatsumi mở mắt, phát hiện ra trời đã sáng, tuy vậy hiện tại mặt trời mới chỉ nhô ra khỏi ngọn núi.
Cậu ngó ra phòng bên cạnh, Ieyasu vẫn còn ngủ say.
"Chắc hẳn cậu ấy vẫn còn mệt lắm."
Nghĩ vậy, Tatsumi cũng không tiến vào mà đi xuống dưới tầng.
Cậu thấy được Dương Hằng đã đứng tại quầy lau cốc chén chuẩn bị cho ngày mới.
"Anh luôn dậy sớm như thế này sao?"
"Liên quan đến công việc trước kia, bây giờ thì quen rồi."
Nói thật, Tatsumi có chút ngưỡng mộ Dương Hằng.
Về cái phong thái hôm qua của hắn, khi mà cậu chỉ có thể bất lực khóc lóc ôm thi thể của mình thì hắn tới, cứu được bạn cậu, cũng cứu được tâm trí của cậu.
Cái này làm Tatsumi tự hỏi, Dương Hằng trước kia đã trải qua những gì? Cậu muốn biết, nhưng hơi xấu hổ nên không dám hỏi.
"Anh Dương Hằng...!về mấy cái xác hôm qua...!và cả nhà kho đó nữa."
"Nhà kho anh đốt rồi, mấy thứ còn lại Night Raid đã xử lý, không thể tra đến chúng ta được đâu."
Sau đó, Dương Hằng mới nhớ ra cái gì, lấy từ trong người ra một cái dây buộc tóc.
Tatsumi nhìn đồ vật trên tay, thứ này chính là cái dây buộc tóc mà Sayo vẫn thường hay đeo từ nhỏ đến lớn, cũng là thứ duy nhất còn nguyên vẹn của cô.
"Cảm ơn anh."
Tatsumi nắm chặt dây buộc, trầm mặc ngồi đó.
Dương Hằng pha một cốc cà phê nóng hổi, đưa đến trước mặt Tatsumi.
"Uống đi, cho có tinh thần."
Cậu gật đầu uống một ngụm, mùi vị vẫn như lúc đầu cậu uống.
Nhưng sau khi trải qua những sự việc ngày hôm qua, dường như cậu cảm nhận được hương vị khác ẩn trong cà phê bình thường này.
Dương Hằng đồng cảm với Tatsumi, thấy được hình bóng của chính mình trên người cậu vào khoảnh khắc tối hôm qua.
Cũng vì vậy mà hắn mới quyết tâm cứu chữa cho Ieyasu.
"Tatsumi, anh phải nói với cậu điều này."
"Về Ieyasu, dù tôi đã chữa khỏi cho cậu ta, nhưng để có thể hồi phục hoàn toàn thân thể cần một năm tĩnh dưỡng.
Mà tình huống của thủ đô cậu cũng đã biết rồi, nó quá nguy hiểm cho Ieyasu, thậm chí là với cậu."
Tatsumi cũng đồng ý với việc này, nếu như không phải bởi vì Dương Hằng dành trước đem cậu nhặt về thì cậu sẽ đến dinh thự nhà Aria.
Kết cục sau đó không cần nói cũng biết, nhà kho kia sẽ thêm một cái xác nữa tên là Tatsumi.
"Nên tôi sẽ định bắt xe để đưa Ieyasu trở về làng của các cậu.
Và cả thứ này nữa."
Nói đoạn, Dương Hằng kéo ra một cái hòm nhỏ.
Tatsumi trố mặt, bởi vì bên trong cái hòm này đầy ắp tiền!
"Anh Dương Hằng....!cái này quá quý giá rồi! Nhiều tiền như này phải giết bao nhiêu quái vật mới đủ! Cái này em không thể nhận được!"
Dù sức hút của kim tiền rất mãnh liệt, Tatsumi vẫn lắc đầu từ chối.
Dương Hằng đã giúp cậu quá nhiều rồi, mà cậu lại chưa làm được gì để báo đáp hắn cả.
Giờ lại nhận thêm tiền, dù cho hắn không ngại, Tatsumi cũng không có mặt mũi nhận.
Đối với cái này, Dương Hằng chỉ cười nhẹ, uống một ngụm cà phê.
"Không cần phải từ chối, tiền này cũng không phải từ anh mà là thó được từ gia đình kia đấy.
Chỗ này tuy ít, nhưng cũng đủ để làng cậu không bị đói rồi.
Anh vẫn còn trữ một lượng lớn kia kìa."
"Oa!! Em thay mặt cho cả làng cảm ơn anh rất nhiều! Nhưng...!nhưng mà...!cái này không phải là ăn cắp sao?"
"Sao có thể gọi là ăn cắp được? Đây chỉ là đền bù nho nhỏ cho tội ác của gia đình kia thôi.
Với lại nếu chúng ta cứ để đấy, số tiền này cũng không giúp được ai cả mà chỉ chảy vào túi đám quan viên thôi."
Cái này chính là hiện trạng của đế quốc.
Không phải toàn bộ quan lại đế quốc đều là kẻ xấu, chỉ là "quan tốt" có số lượng quá nhỏ bé so với tổng thể.
Nên Dương Hằng cũng không trông mong gì.
Trong lúc cả hai nói chuyện, Ieyasu cũng đã thức dậy và đi xuống.
Tatsumi phổ biến cho Ieyasu sắp tới như thế nào.
Cậu chàng này cũng có chí lớn, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
"Ieyasu, hãy đưa cái này về làng sau đó lập một ngôi mộ cho Sayo.
Mình...!không muốn cô ây bị lãng quên.
Với lại làm bí mật thôi nhé, đừng nói cho ai biết, mình không muốn mọi người trong làng buồn."
"Chắc chắn rồi, Tatsumi.
Ở đây cậu nhớ phải cẩn thận đấy."
Ieyasu dù sức vẫn còn yếu, nhưng đã khẳng định bằng chất giọng đanh thép.
Cả hai thiếu niên trẻ tuổi ngây thơ từ dưới quê lên tuy rằng khuôn mặt vẫn giữ vẻ trẻ trung, nhưng khí chất