Nói về cái chức thống đốc, Liana bĩu môi, tỏ vẻ không bằng lòng.
"Hừ, nếu không phải là cái lão tể tướng đó..."
"Thôi, ở đây cũng không tồi, ít nhất ta có thể giúp được nhiều người dân hơn."
Qua nói chuyện, Dương Hằng phát hiện ra thống đốc có thể nói là một trong số ít quan lại vẫn còn quan tâm tới đất nước, tới nhân dân.
Ông cũng đã từng là một chính khách quyền lực ở thủ đô, đáng tiếc là lũ sâu mọt tại đó quá nhiều, phía sau càng có lão tể tướng ngáng chân.
Cuối cùng ông chỉ có thể rút khỏi thủ đô, làm thống đốc bị vùng đất này.
Đối với những người ở đây, đó có lẽ chính là may mắn.
Từ lúc ông lên chức, đói nghèo đã giảm hẳn, thị trấn trung tâm cũng tràn ngập sức sống chứ không như cái thủ đô chướng khí mù mịt kia.
Mà bên thủ đô cũng không tha cho thống đốc, tiếp tục chơi trò ngáng chân.
Từ cắt viện trợ, áp thuế cho đến lén để những tên tổ chức tội phạm có cơ hội len lỏi vào đây.
Tất cả đều là tên tể tướng đứng sau lưng.
Liana cũng không phải ham thích cuộc sống giàu sang khi còn ở thủ đô, cô từ nhỏ đã không để ý mấy cái đó.cô chỉ cảm thấy bất bình thay cho cha mình.
"Dương Hằng, cậu tại thủ đô đang làm nghề gì?"
"Tôi có mở một tiệm cà phê, kinh doanh không tệ lắm."
"Nghe thấy chưa Liana, người ta trẻ tuổi đã có sự nghiệp riêng rồi.
Con lớn bằng ngần này vẫn ôm khư khư cái vũ khí đó, cũng vì thế mà chẳng chàng trai nào dám lại gần đó."
"Cậu Dương Hằng, là một chủ tiệm cà phê, tôi thấy cậu còn mạnh hơn cả đội trưởng trong thủ đô đấy, lại còn tinh thần trượng nghĩa nữa.
Nếu đế quốc có thêm nhiều anh tài như cậu, nó ít nhất đã không tệ đến mức này."
Thống đốc thở dài, ông dành gần như cả đời cống hiến cho đế quốc, dù là khi vị vua nhỏ tuổi kia đăng cơ cũng vậy.
Nhưng mà thay vì tiếp thu ý kiến từ những người như ông, đứa trẻ đó nghe răm rắp tên quan lại thối nát chỉ biết nịnh hót và ỷ thế hiếp người.
Sau khi tên đó lên làm tể tướng, những người thật sự vì đế quốc và nhân dân lại bị loại bỏ dần dần.
Không chỉ có họ, kết cục của gia đình họ cũng không kém là bao.
Đại tướng quân mới là người mà tể tướng cực kì e ngại, vốn cho rằng đó là chuyển cơ.
Nhưng không, đại tướng quân là kẻ quá đỗi tàn bạo và khát máu, một kẻ chỉ ưa thích chiến tranh, bạo lực và tra tấn.
Kẻ đó cũng chả thèm để tâm xem đất nước này ra làm sao, chỉ cần có chiến loạn để cô ta có thể tiếp tục "vui đùa" là được.
Đối với vấn đề này, hắn không biết nên đưa ra ý kiến thế nào.
Một ngàn năm, có lẽ vùng đất này đã quá mệt mỏi với cái xã hội bị thống trị bởi vương triều này.
Ngay lập tức đưa ra một vị vua trẻ con và non nớt, một vị vua quá dễ để bị dắt mũi lên làm minh chứng.
Cho những người ở đây thấy được vấn đề về việc truyền vị trí lãnh đạo cho người không có đủ tư chất và năng lực.
Vấn đề chưa xảy ra, không có nghĩa là nó không tồn tại.
Bắt đầu từ vị hoàng đế đầu tiên, kẻ mạnh mẽ, giàu có và quyền lực bậc nhất đặt căn cơ, trải qua nhiều đời hoàng đế với ngàn năm lịch sử, biết bao thăng trầm để có thể tạo nên một đế chế hùng mạnh.
Giờ đây chỉ mất mười năm để khiến cho nó dần dần mục ruỗng từ bên trong, cuối cùng là sụp đổ.
Thời gian di chuyển kéo dài khoảng một tiếng, âm thanh huyên náo của dòng người bắt đầu xuất hiện.
Dương Hằng biết, bọn hắn đã đến thị trấn.
Xe ngựa đi trên đường lớn, người dân quanh đây không những e ngại mà còn rất vui vẻ chào mừng ngài thống đốc, kể cả Liana cũng không có giá đỡ của tiểu thư.
Rất thân quen với người dân ở đây.
Theo kế hoạch, hắn cùng ông chú đánh xe sẽ ở lại đây một ngày trước khi tiếp tục lên đường.
Đồng thời bổ sung nhu yếu phẩm cần thiết
Nhã nhặn từ chối lời mời vào nhà của thống đốc, Dương Hằng đi tìm kiếm nơi ở trọ.
Nhìn hình bóng Dương Hằng đi xa, thống đốc huých Liana một cái khiến cô giật mình.
"Sao nào, tâm động không? Nhân phẩm tốt, thực lực lại không tệ, không phải là đúng ý con sao?"
"Cha...!cha nói gì vậy??? Chỉ là...!có chút tò mò thôi."
Thống đốc nhìn đứa con gái của mình càng che càng lộ, không