Rầm!
Cánh cửa kéo theo phong cách phương đông bị đá bay.
Xuất hiện trước mặt lũ tội phạm là một người mặc giáp đen che kín từ đầu đến chân, chỉ có tại vị trí hai mắt là có đốm sáng màu xanh lục.
"Tybil, trốn nhanh đấy."
Âm thanh lạnh lùng phát ra khiến cho Tybil hoảng sợ, gã không biết mình đã chọc phải tên quái vật này khi nào, đàn em hắn cũng không biết.
Gã dám chắc mình chỉ nhắm đến những người phụ nữ ở khu ổ chuột thôi, nếu có thêm thì cũng chỉ là lũ nghèo hèn bên ngoài thủ đô.
Nói chung đều là tầng lớp dưới đáy của đế quốc.
"Mày là sát thủ...!cái gì ấy...!Night Raid! Night Raid đúng không? Mày muốn bao nhiêu, tiền bạc, gái gú, tao có thể cho mày rất nhiều! Đến nỗi ăn ba đời không hết!"
Nhìn phía sau kẻ màu đen kia là hàng tá thủ vệ đang nằm sõng soài ra đất, không rõ sống hay chết.
Sự sợ hãi của Tybil dần bị hưng phấn thay thế, chỉ cần thoát được, tổn thất hôm nay tính là cái gì chứ? Với lại nếu kẻ kia tha cho gã vì tiền, thì cũng có thể được thuê bằng tiền.
Có một bảo tiêu mạnh mẽ như vậy, gã vui còn không hết.
Có lẽ bởi sống trong sự tính toán thiệt hơn quá lâu, nên Tybil không thể ngờ rằng thật sự có kẻ đến để trả thù cho những người mà gã gọi là "hàng hóa", "công cụ kiếm tiền", "dưới đáy xã hội" kia.
Gã vẫn đang trầm mê trong mấy tính toán của mình thì bị giọng nói từ đằng kia cắt đứt.
"Tao chỉ cần mạng của mày."
Dương Hằng giơ súng lên, không phải nhắm vào người mà nhắm vào mấy cái bóng đèn trên trần nhà.
Pằng! Pằng! Pằng!
Liên tiếp là những tiếng súng vang lên, đến cả từ đám đàn em và Dương Hằng.
Hắn một bên tránh né đạn bấn tới, một bên bắn bóng đèn.
Rắc!
Băng đạn đã xả hết, cả căn phòng rộng lớn chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài hắt vào, ít nhất không đến độ đưa tay không thấy năm ngón.
Thân hình hắn ẩn hiện trong bóng đêm, đáng sợ như sứ giả từ địa ngục.
Với lợi thế về công cụ, Dương Hằng có thể nhìn được rõ ràng dù tối như thế nào, đám tội phạm thì không.
Nên hắn hiện tại đang như cá gặp nước vậy, tha hồ "bơi lượn".
Liên tiếp là những tiếng hét thảm thiết vang lên cùng với tiếng súng dồn dập.
Dập phổi, gãy xương, nứt sọ, nát trứng,...!đủ mọi loại hình thương tật nghiêm trọng, thậm chí là vĩnh viễn, bởi vì Dương Hằng không nương tay chút nào.
Cũng đừng tội nghiệp mấy tên này, máu người vô tội trên tay chúng dính không ít, mấy năm nay cả trăm, cả ngàn cô gái mại dâm không thể làm việc được nữa đều là chúng lạnh lùng xử lý.
Tội trạng dày đặc đến độ chết mười lần cũng không đủ.
— QUẢNG CÁO — Event
Khi mà tên vệ sĩ cuối cùng ngã xuống, căn phòng trở nên im lặng.
Tybil ngồi sụp xuống, ngước nhìn bóng đen cao lớn gần mình mà vã mồ hôi như tắm.
Hai hàm răng run lập cập, va vào nhau liên tục.
Một kẻ đã quen sống trong nhung lụa, quen với việc điều khiển vận mệnh kẻ khác đã bao giờ phải chịu cảnh như thế này?
"Tha...!tha cho tôi..."
Nắm đấm của Dương Hằng từ trên cao hạ xuống đánh thẳng vào đỉnh đầu của Tybil, khiến cho đầu của gã như là một trái táo bị dập, thân hình đổ gục trên sàn.
Thương thế này không thể giết chết Tybil ngay lập tức mà phải là vài phút sau mới chết.
Trước đó, gã sẽ phải nếm trải cảm giác đau đớn tột cùng cho đến khi lìa đời.
Dương Hằng rời khỏi đó, tới một gian phòng rộng lớn khác.
Tại đó là mấy chục cô gái mại dâm đang phê thuốc, nằm vạ vật khắp nơi, có nhười còn đang co giật nhẹ.
Tất cả đều đã thần trí mơ hồ, không có ngoại lệ.
Đặt ở giữa căn phòng đó là một cái lư hương lớn, hương khói màu tím nhạt bay ra từ đấy.
Thứ này có tác dụng kích dục cho cả khách hàng lẫn người phục vụ nếu hít quá nhiều.
Dương Hằng lặng lẽ đi vào, dập tắt lư hương.
Hắn giết Tybil, tức là sau đó sẽ không còn kẻ cấp thuốc cho những người này nữa, họ chết.
Hắn không giết Tybil, những người này có lẽ có thể tiếp tục sống, không, phải nói là có thể tiếp tục tồn tại.
Nhưng mà tồn tại vì thuốc rồi cuối cùng chết rục tại đâu đó, nó có đáng không?
Tuy là hắn không thể cứu được những cô gái này, nhưng sẽ không còn ai bị làm hại bằng cách bắt cóc và ép phê thuốc nữa.
Không giết Tybil, thì sẽ chẳng có ai được cứu cả.
Dương Hằng đi sang một chỗ khác, nơi đó có mấy cô gái đang