Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực nhìn chằm chằm bầu ngực không ngừng đong đưa của nàng thì ánh mắt tối sầm đi mấy độ.
Hắn cúi người ngậm lấy đầu v* màu hồng phấn kia, hút một ngụm sữa tươi ngọt ngào, kích thích phần hông, đẩy về trước thật sâu.
Phụt một tiếng, củ khoai màu đỏ tím căng đường đi chật hẹp ra, quy đầu có chứa góc cạnh ma sát lên thịt mềm ướt át.
Hạ thể của Thẩm Diên sinh ra một cảm giác rùng mình tê dại, nàng ôm chặt lấy eo của hắn, nhẹ nhàng rên rỉ.
Bùi Dực rút gậy th*t ướt dầm dề ra, lại dùng sức đẩy mạnh, không biết quy đầu tròn đẩy đến nơi nào, Thẩm Diên cắn môi dưới, đột nhiên dồn dập kêu lên vài tiếng.
"A a...!Phu quân...!Nơi đó khó chịu...!Đừng đụng nơi đó..."
Bùi Dực chớp chớp đôi mắt đen hẹp dài, giọt mồ hôi nhỏ trên mi mắt.
Hắn thở dốc, nhìn cô bé phía dưới có sắc mặt ửng hồng.
Hắn cúi người cắn lên khóe môi nàng, khóe môi lộ ra mấy phần ý cười thâm thúy, khàn giọng hỏi: "Đừng đụng nơi nào? Diên Diên nói chính là nơi này sao?"
Bùi Dực nói xong thì đẩy vật nam tính thô to nhắm ngay chỗ thịt mềm mới cọ xát vừa rồi lại dùng sức đẩy qua đó, quy đầu to lớn đè lên khối thịt mềm nghiền nát thật mạnh.
"A a..." Cơ thể nhỏ xinh của Thẩm Diên đột nhiên run lên, khoái cảm mãnh liệt từ hạ thể tràn lên.
Nàng cắn bả vai hắn, run rẩy không ngừng, "Hức...!Phu quân...!Chàng cố ý ức hiếp người ta."
Bùi Dực rút con rồng sung huyết tím ra, lại cắm vào thật sâu, tầng tầng lớp lớp thịt mềm quấn chặt hắn lại vừa hút vừa cắn, gân xanh nổi lên càng thêm rõ ràng.
Khoái cảm từng đợt từng đợt, sướng đến mức da đầu hắn tê dại.
Hắn biết khối thịt mềm kia là điểm mẫn cảm của Thẩm Diên cho nên cố ý đẩy tới nơi đó.
Mỗi một lần đè ép lên nơi đó, cơ thể Thẩm Diên lại run rẩy kêu một tiếng, mật huyệt càng co rút co rút lại, cắn hắn chặt chẽ.
Bùi Dực hút đầu ti của Thẩm Diên, cười xấu xa nói: "Diên Diên không thoải mái hả? Cắn chặt đến như vậy, còn co rụt lại co rụt lại, phu quân đều sắp bị nàng bấm gãy, làm sao có thể nói là ức hiếp người ta chứ? Trong lòng Diên Diên vui vẻ mới phải."
"Ưm...!Không phải, thiếp mới không thích đâu." Thẩm Diên dùng tay che lại khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, chết không thừa nhận.
Bùi Dực ấn xương hông nàng, nhanh chóng đưa đẩy.
Tiểu Bùi sung huyết tím đỏ ra ra vào vào giữa đôi chân trắng ngần của nàng, vang lên tiếng nước òm ọp òm ọp.
Khe thịt nhỏ hẹp bị căng thành hình dạng gậy th*t thô to, hai cánh hoa thịt bị xoạc đến sưng đỏ bên mé ngoài, run rẩy bao vây lấy gậy th*t thô to.
Mỗi lần Bùi Dực rút gậy th*t ra bên ngoài đều sẽ mang ra một dòng d*m thủy ướt át, thấm ướt một mảng vùng đệm dưới thân hai người.
"A...!Ư...!Phu quân, hức, từ bỏ..." Thẩm Diên bị hắn cắm đến d*m thủy tràn lan, hai bắp chân không ngừng run lên, mười ngón chân trắng nõn co quắp không chịu nổi.
Tuy Thẩm Diên không thừa nhận bản thân có cảm giác nhưng hô hấp nàng càng ngày càng dồn dập, tiếng kêu cũng càng ngày càng quyến