Nhóm tôi tớ sắp xếp xong cái quá trình thành hôn, đến buổi trưa, Bùi Dực cưỡi tuấn mã, mang theo sính lễ phong phú, chở thập lí hồng trang đón Thẩm Diên vẻ vang từ Thẩm viên về Bùi phủ.
Khi hai người song song bái đường chi lễ, nhân lúc mọi người không chú ý, Bùi Dực theo hồng lăng cầm đôi tay nhỏ của Thẩm Diên, sau đó không dấu vết gãi vào lòng bàn tay nàng.
Thẩm Diên hơi khó hiểu, nàng rũ mắt xuyên qua khăn voan đỏ, chỉ có thể thấy đôi giày màu đen với vạt áo xiêm y đỏ của hắn.
Tiếp theo, phải hành lễ phu thê giao bái.
Hai người xoay người, mặt đối mặt.
Thẩm Diên khom lưng trước, nhưng Bùi Dực lại chậm chạp không khom lưng.
Thẩm Diên cách một tầng vải đỏ hoang mang nhìn Bùi Dực, không biết hắn sẽ làm gì.
Nàng thậm chí suy nghĩ có phải chuyện bản thân lừa Bùi Dực bị phát hiện hay không cho nên hắn đang không vui.
Bùi Dực nhìn thẳng nàng, tuy rằng cách một tầng khăn voan đỏ nhưng đôi mắt đen thâm tình của hắn lại không giảm, như thể họ đang nhìn nhau mà không có bất kỳ rào cản nào.
Hắn khẽ mở môi mỏng, thong thả lại nghiêm túc nói: “Hành lễ đối bái xong, Thẩm Diên đó là người vợ duy nhất của ta, sau này Bùi Dực ta vĩnh viễn không nạp thiếp.
Bất luận phú quý hoặc nghèo túng, ta tuyệt đối không vứt bỏ nàng, sẽ yêu thương nàng, tôn trọng nàng, quý trọng nàng, trung thành với nàng.
Dắt tay nàng đến đầu bạc răng long, sống ở cùng nhà, chết chung một huyệt.”
Thẩm Diên đột nhiên ngẩn ra, trong lòng khẽ nhúc nhích, xẹt qua ấm áp.
Nàng nhìn vạt áo hỉ phục màu đỏ của hai người thì đôi mắt thoáng hơi ướt át.
Cái đồ ngốc này, có lẽ là thật sự yêu thảm nàng rồi nhưng nàng vẫn luôn chưa phát hiện.
Vừa rồi nàng còn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cho rằng hắn tức giận, muốn làm nàng xấu hổ ở hôn lễ.
Thẩm Diên sụt sùi, thay vào đó nàng nắm lấy tay Bùi Dực, hơi nức nở nói: “Sau này, ta cũng sẽ yêu sâu sắc phu quân của ta —— Bùi Dực.”
Khi Thẩm Diên nói đến hai chữ phu quân, cố tình tạm dừng một chút, sau đó nói ra tên Bùi Dực.
Nàng gọi Bùi Dực kiếp trước, từ trước đến nay chỉ gọi “phu quân”, hiện tại bỏ thêm hai chữ Bùi Dực, phu quân đặc biệt là Bùi Dực kiếp này.
Bùi Dực nghe được câu trả lời của nàng thì trong lồng ngực tràn đầy vui mừng, khóe môi không tự giác giơ lên, có loại cảm giác chờ đến mây tan thấy trăng sáng.
Hắn không nghĩ tới Thẩm Diên sẽ đáp lại hắn, hắn cho rằng nàng sẽ trực tiếp làm lơ hắn, hiện tại xem ra hắn vẫn chiếm hữu một vị trí nhỏ ở trong lòng nàng.
Bùi Dực nắm chặt đôi tay nhỏ mềm mại của Thẩm Diên, ở người xướng lễ lần thứ hai niệm ra “Phu thê giao bái”, hắn cúi nửa người, cúi đầu chào Thẩm Diên một cái.
Ở đây mọi người nghe xong lời thề của Bùi Dực đều sửng sốt.
Ở cái xã hội nam tôn nữ ti này, phần lớn đàn ông đều tam thê tứ thiếp, bọn họ vui với loại diễm phúc hưởng thụ này, sớm đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng Thừa tướng đại nhân quyền thế hiển hách lại mang lời thề son sắt ở hôn lễ, chỉ cưới một vợ, vĩnh viễn không nạp thiếp.
Mà vợ của hắn đã từng là nữ nô thân phận hèn mọn nhưng hắn lại không có một chút tâm ý ghét bỏ.
Ở tiệc cưới ưng thuận hứa hẹn chỉ cưới một vợ, vĩnh viễn không nạp thiếp, ở triều đại, Bùi Dực là người duy nhất.
Ở đây các nữ quyến sôi nổi toát ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, đều cảm thán nàng nữ nô nhỏ bé Thẩm Diên này có vận khí thật tốt, mẹ quý nhờ con, từ thân phận nô tỳ hèn mọn nhảy lên trở thành vợ cả của Thừa tướng