Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực đứng ở cửa phòng Thẩm Diên, nâng tay lên muốn đẩy cửa ra nhưng rồi lại hơi do dự.
Xa cách 50 năm, cũng không biết liệu dáng vẻ của nàng có còn giống trong trí nhớ kia không?
Kiếp trước, hắn không thể yêu nàng thật tốt, đối với nàng cũng không tốt, hại nàng sớm đã qua đời.
Sau khi nàng chết, trong lòng hắn trống rỗng và rất hối hận.
Kiếp này, cũng không biết nàng mang thai chưa?
Hắn hy vọng nàng không hoài thai, như vậy nàng sẽ không cần mạo hiểm sinh con, cũng sẽ không khó sinh.
Kiếp này, hắn cũng không định có con, nếu bà nội rất muốn đứa bé, hắn có thể tận lực thuyết phục bà nội.
Bùi Dực im lặng một lát, cuối cùng dùng sức đẩy cửa phòng của Thẩm Diên ra, hắn mừng rỡ kêu lên: "Thẩm Diên."
Trong phòng trống rỗng, không ai đáp lại hắn.
Bùi Dực đi vào, cẩn thận nhìn kỹ hơn, chỉ thấy chăn ga gối đệm, bàn ghế trong phòng đã được sắp xếp gọn gàng, như thể mấy ngày nay không có ai ở vậy.
Một lớp bụi mỏng đã tích tụ trên bàn.
Bùi Dực nhíu mày, tất cả vui mừng trong lòng đều tan biến.
Hắn về phòng tìm lão phu nhân, hỏi Thẩm Diên đi nơi nào.
Lão phu nhân nói Thẩm Diên đi thăm người thân nhà cô ruột, còn chưa trở về.
Bùi Dực gọi người đi chuẩn bị ngựa xe, hắn muốn đi đón Thẩm Diên về ngay bây giờ.
Bùi lão phu nhân lên tiếng mắng hắn: "Ẩu tả, con mới vừa tỉnh lại, đừng chạy loạn khắp nơi cho bà, nghỉ ngơi cho khoẻ, phái hạ nhân đi đón là được, không cần con tự mình đến đó."
Bùi Dực xua tay: "Bà nội, con không sao đâu."
Hắn muốn mau nhìn thấy Thẩm Diên một chút, nếu hắn tự mình đi đón nàng, hẳn là nàng sẽ rất ngạc nhiên.
Điều này có nghĩa là với tư cách là một người chồng, hắn đế ý nàng như thế.
"Không được." Lão phu nhân lạnh nhạt từ chối.
Sao đứa cháu trai này của bà vừa tỉnh đã vội vã tìm vợ, lúc trước cũng chưa gặp qua hắn khẩn trương thế kia.
Bùi lão phu nhân phái người ngăn cản Bùi Dực, cuối cùng hắn vẫn không đi được.
Bùi Dực đành phải phái mã phu đi đón Thẩm Diên trở về.
Bùi Dực nhìn mã phu đánh xe rời đi, hắn