Editor: Mứt Chanh
Người đàn ông trên lầu cao tức giận tựa như muốn nổi điên, mà dưới đất hai người kia lại hồn nhiên không nhận ra.
"Anh họ..." Thẩm Diên kinh ngạc nhìn Tô Hành Chỉ, nàng sờ lên đôi môi đỏ mọng của mình, hơi không biết phải làm sao.
Vừa rồi, anh họ hôn nàng sao?
Tô Hành Chỉ đỏ mặt, hơi hối hận vì vừa rồi quá mức xúc động, cũng không biết có phải khiến em họ sợ rồi hay không.
Nhưng vừa rồi em họ quá mức hấp dẫn, tim huynh ấy đập dữ dội, rất muốn âu yếm.
Tô Hành Chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Diên, do dự một lúc, huynh ấy mới chậm rãi mở miệng: "Là biểu ca đường đột... Không biết, em họ có người người ngưỡng mộ trong lòng chưa?"
Thẩm Diên lắc đầu: "Không có."
Nàng hơi kinh ngạc, đây là anh họ đang bày tỏ tình ý với nàng sao?
Tuy rằng lúc trước ở Bùi phủ, nàng vẫn luôn có ý nghĩ tìm người khác để sống qua ngày sau khi nàng đã trốn khỏi Bùi Dực.
Nhưng nàng muốn tìm là kiểu đàn ông có thân phận bình thường, nhìn trung hậu thành thật.
Bây giờ nàng đã có tiền phòng thân, có thể ngụy trang thành quả phụ, tìm người đàn ông có gia cảnh bần cùng nhưng khỏe mạnh vượt qua quãng đời còn lại.
Thân phận hai người đồng dạng nhỏ bé, cùng ngồi cùng ăn, sau này, nàng nhận được tủi thân cũng sẽ ít đi một chút.
Nàng đã làm nô, đã làm thiếp, còn mang thai con người khác, tất nhiên là không dám vọng tưởng người có thân phận cao quý như anh họ.
"Em họ, huynh..." Tô Hành Chỉ nhìn Thẩm Diên, có chút muốn nói lại thôi.
Thẩm Diên tựa như đã đoán được kế tiếp huynh ấy muốn nói cái gì, nàng vội vàng ngắt lời huynh ấy: "Anh họ, hôm nay quá nóng, chúng ta mau chút trở về đi, chân còn đau ạ."
"Ừ, được." Tô Hành Chỉ nuốt xuống tất cả những lời hắn vốn muốn thốt ra.
Huynh ấy ôm Thẩm Diên lên xe ngựa, thúc giục mã phu nhanh chóng đánh xe về nhà họ Tô.
Thẩm Diên tới nhà họ Tô đã hơn hai tháng, Tô Hành Chỉ mỗi ngày thấy nàng và Uyển Uyển ở chung hòa hợp đến thế, nụ cười trên mặt Uyển Uyển cũng ngày càng nhiều hơn.
Trong lòng huynh ấy tất nhiên là vui mừng thật sự.
Nhiều