Editor: Mứt Chanh
"Ưm... Cứu mạng... Ơ..." Đột nhiên bị người khác kéo đi, Thẩm Diên hoảng sợ giãy giụa, cái miệng nhỏ nhắn bị bịt kín chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Người phía sau đột nhiên ôm nàng vào lòng, hắn cúi đầu dụi vào cần cổ trắng như tuyết của nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, là ta."
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, khủng hoảng trong lòng Thẩm Diên trong khoảnh khắc giảm đi hơn phân nửa, nhưng trong lòng nàng lại sinh ra một cơn tức giận.
Tên khốn này không nói một tiếng lại kéo nàng đi, nàng sợ tới mức hết hồn hết vía.
Chờ khi Bùi Dực thả lỏng bàn tay che cái miệng nhỏ của Thẩm Diên ra, nàng lập tức há mồm cắn lên cánh tay hắn.
"A..." Thẩm Diên cắn thật sự dùng sức, Bùi Dực nhíu mày lại, hắn hừ nhẹ một tiếng, cũng không rút tay về, mặc cho nàng cắn.
Có thể chạm đến nàng, cho dù bị nàng cắn thật sự đau, hắn cũng cảm thấy vui mừng, tốt hơn một mình hắn lẻ loi, trong lòng trống rỗng, sống giống như cái xác không hồn.
Thẩm Diên cắn một hồi, trong lòng hết giận một chút mới buông Bùi Dực ra.
Cánh tay trắng nõn của hắn in hai dấu răng rõ ràng, dấu vết rất sâu, thậm chí chảy ra chút tơ máu.
Nhưng Bùi Dực trông không tức giận chút nào.
Thẩm Diên cắn xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái, thở phì phì nói: "Ngài tới làm gì?"
Bùi Dực nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ xinh đẹp của Thẩm Diên, nhẹ giọng nói: "Ta nhớ nàng."
"Ồ." Thẩm Diên nhìn hắn, không có phản ứng gì cả.
Nhưng nàng hơi kinh ngạc, chỉ mới mấy ngày mà thôi, sao dáng vẻ của hắn trông rất là tang thương tiều tụy thế kia?
Tinh thần của Bùi Dực đã nhiều ngày không được tốt, bởi vì nhớ nhung Thẩm Diên, ban đêm hắn thường xuyên lén đến nhà họ Tô nhìn trộm, trời gần sáng mới trở về, cũng không ngủ được nữa.
Trong đôi mắt đen hẹp dài đầy tơ máu đỏ, trên cằm còn mọc lên chút râu ria, hoàn toàn không dính dáng với Bùi thừa tướng đại nhân thần thái sáng láng.
Tuy Thẩm Diên kinh ngạc nhưng cũng không muốn nhiều lời với Bùi Dực. Nàng quét qua hắn rồi xoay người muốn đi.
Bùi Dực túm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng: "Đừng đi, ta có việc hỏi nàng."
Thẩm Diên quay đầu lại nhìn về phía hắn, không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"
Bùi Dực muốn nghe Thẩm Diên chính miệng nói cha đứa bé là ai, hắn thật cẩn thận dò hỏi: "Đứa bé trong bụng nàng là của ai?"
Thẩm Diên giật mình, kinh ngạc với chuyện Bùi Dực lại biết nàng mang thai.
Nhưng lần trước đã bị hắn nghi ngờ qua, nàng đã sớm gặp biến không sờn.
Nàng cũng không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn chọc vào chỗ đau của Bùi Dực mà trả lời: "Không phải của tướng gia, không nhọc ngài nhọc lòng."
Bùi Dực không tin, hắn lại hỏi một lần nữa: "Thật sự không phải của ta ư?"
"Không phải." Thẩm Diên nói rất chắc chắn.
Tia sáng cuối cùng trong mắt Bùi Dực cũng tối sầm lại, hắn cười chua xót, hốc mắt lại hơi ướt át.
Cả đời này, hắn và Thẩm Diên không còn khả năng nữa rồi.
Ban đầu, đứa bé