Editor: Mứt Chanh
Sau khi Thẩm Diên mang thai thì thích ngủ hơn, đầu óc hơi mơ màng, nàng tưởng đó là ảo giác của bản thân nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Rất nhanh, đó là hai ngày sau.
Đêm trước thành thân Thẩm Diên được đưa đến nhà một người dì bà con xa, coi như nhà mẹ đẻ để nàng xuất giá.
Tô Hành Chỉ cưỡi một con tuấn mã cao lớn, dẫn theo đội ngũ đón dâu đi đón dâu.
Phô trương rất long trọng, đội ngũ đón dâu rất dài, Tô Hành Chỉ đưa sính lễ rất hậu hĩnh khiến những người đi đường dừng chân sôi nổi tán thưởng không thôi.
Khi Thẩm Diên mặc áo cưới, đội khăn voan từ trong nhà của dì lên kiệu hoa thì khuôn mặt tuấn tú của Tô Hành Chỉ nở một nụ cười.
Tuy rằng đây là lần thứ hai huynh ấy cưới vợ, nhưng nhiệt tình lần này càng tăng hơn năm đó, tâm trạng cũng kích động hơn.
Tiếng pháo trúc lễ nhạc hòa vào nhau, huynh ấy cưỡi tuấn mã đi ở đằng trước, dẫn đầu đội ngũ trở về nhà họ Tô.
Dưới chân tường cách đó không xa, một người đàn ông đìu hiu đứng run tại chỗ, bi thương nhìn cảnh tượng vui mừng náo nhiệt trước mắt.
Kiếp trước, khi Bùi Dực nạp thiếp cũng không tổ chức tiệc cưới. Chờ sau khi Thẩm Diên mất, hắn muốn đền bù cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể truy phong nàng thành vợ cả, cho nàng một danh phận.
Trong lòng hắn rất áy náy, vẫn luôn muốn bổ sung cho nàng một hôn lễ long trọng.
Kiếp này, cuối cùng nàng cũng có được một hôn lễ long trọng nhưng người đàn ông kia lại không phải là hắn.
Hắn đã nghĩ tới việc ngăn cản buổi hôn lễ này, cướp Thẩm Diên về rồi cầm tù bên cạnh.
Nhưng trong trường hợp đó, Thẩm Diên nhất định sẽ càng thêm hận hắn.
Hắn đã kiểm tra qua, Tô Hành Chỉ là một người tốt, tuy rằng là người goá vợ, có một đứa con gái nhưng nếu huynh ấy thiệt tình thích Thẩm Diên thì ở bên nàng đi.
Được thôi, khuyết điểm này có thể bỏ qua.
Đội ngũ đón dâu chậm rãi đi về trước còn Bùi Dực lặng lẽ theo ở phía sau.
Hắn không có cơ hội cưới Thẩm Diên, không nhìn thấy dáng vẻ nàng mặc áo cưới đỏ vì vậy hắn muốn đi theo thập lí hồng trang này xong, cũng xem như trong lòng đã cưới nàng rồi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện ấp ủ trong lòng bấy lâu.
Nam Dương nằm ở biên giới, vị trí xa xôi, quý tộc hoặc tội thần phạm tội sẽ bị lưu đày đến nơi đây.
Có một võ tướng tính cách lỗ mãng, nói chuyện không suy tính, vô tình va chạm Thánh Thượng nên bị sung quân đến Nam Dương lao động, khai khẩn hoang dã.
Võ tướng kia tới nơi hoang dã này đã hơn một tháng, mỗi ngày đều lao động. Hắn ta vốn là người tùy tiện, không phục bị người dạy dỗ, bị trói buộc lâu rồi nên dã tính lại nổi lên.
Lợi dụng quan sai giám thị không chú ý, hắn ta thuận lợi lên ngựa, lướt qua hàng rào rồi đột nhiên chạy ra bên ngoài.
Sau khi nhóm quan sai phát hiện thì vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo hắn ta.
Võ tướng một đường phi nhanh ngựa từ chỗ