Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực đang hưng phấn, hắn thật sảng khoái, đâu cần biết nàng có thể ăn được cây gậy bự phía dưới của hắn hay không, chỉ dùng sức nhét vào, xỏ vào đến mức khiến hai chân nàng run lên, d*m thủy chảy ròng.
"A a... Tướng gia, nhẹ chút, thiếp thân chịu không nổi..."
Thẩm Diên mang thai nên cơ thể đặc biệt mẫn cảm, bị hắn xoạc vài lần đã cảm giác khoái cảm dưới thân thay nhau nổi lên, cả người bay bổng, cơ thể không ngừng run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Bùi Dực cũng sắp bắn rồi, hắn nâng cái mông vểnh tròn trịa của Thẩm Diên lên, nhún phần hông, nhanh chóng đưa đẩy vài chục cái, cuối cùng cắm tới đáy thật sâu rồi đặt ở cửa động nhỏ hẹp, phun ra một luồng dịch trắng đặc sệt.
Bùi Dực ôm cơ thể run rẩy của Thẩm Diên nằm nghiêng trên giường, quả chuối to còn đang chôn sâu ở trong cơ thể nàng, hưởng thụ lúc nàng lên đỉnh đoá hoa mấp máy co rút lại mang đến khoái cảm.
Hai người dồn dập thở dốc, một lát sau, Bùi Dực đứng dậy, rửa sạch bên dưới mình rồi cũng thuận tiện giúp Thẩm Diên lau sơ dịch trắng đặc sệt bên chỗ cửa động của nàng.
Nếu lúc trước, sau mỗi lần Bùi Dực xong việc đều trực tiếp mặc quần áo chạy lấy người.
Từ sau khi Thẩm Diên mang thai, hắn quan tâm con trai, sợ cơ thể Thẩm Diên không thoải mái, liên lụy con của hắn cũng không thoải mái cho nên thuận tiện giúp nàng rửa sạch một chút.
Bùi Dực đi rồi, Thẩm Diên mới bớt đau.
Tối nay tướng gia tựa như đặc biệt dũng mãnh, cũng không biết có phải uống thuốc gì hay không, làm cho nàng đều chống đỡ không được.
Sau cuộc ân ái đầy kích thích này, giữa hai người tựa như không có gì thay đổi.
Nhưng nàng nằm ở trên giường rên rỉ quyến rũ, dáng vẻ cặp mắt mê ly ngẫu nhiên hiện lên trong đầu Bùi Dực.
Hắn có khi duyệt công văn, xử lý chính vụ, trong đầu không thể hiểu được sẽ hiện lên gương mặt nhỏ của Thẩm Diên.
Xinh đẹp ngọt ngào, quyến rũ động lòng người, đoan trang nhã nhặn, thậm chí là khô khan không thú vị.
Bùi Dực cảm thấy bản thân có cử chỉ điên rồ, vì sao hắn sẽ nghĩ đến người phụ nữ kia chứ?
Thậm chí, có khi ở trong phủ tản bộ, hắn đi tới đi lui lại không tự chủ được đi tới thiên viện.
May mắn, mỗi lần hắn đều dừng cương trước bờ vực, còn chưa bước vào trong viện đã kịp thời quay đầu lại, nhưng thật ra không có người phát hiện hắn đã tới.
Ngày hôm đó, sau buổi trưa, Bùi Dực xử lý xong chính vụ lại không tự chủ được đi đến trong thiên viện.
Hắn mới vừa bước vào trong thiên viện thì lập tức lấy lại tinh thần, muốn xoay người rời đi. Lúc này, nàng mềm mại ưm một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Bùi Dực nhìn vào trong viện lại thấy nàng cuộn tròn ở ghế xích đu ngủ thiếp đi.
Thời điểm này là cuối