Editor: Mứt Chanh
Thẩm Diên hít hít cái mũi, nức nở: "Đau."
Bùi Dực nhìn nàng, yên lặng không nói gì cũng không động, chỉ lẳng lặng chống đỡ ở trên người nàng.
Không khí đột nhiên hơi yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại nến đỏ phát ra âm thanh đôm đốp rất nhỏ cùng với tiếng khóc nức nở của Thẩm Diên.
Bùi Dực để Thẩm Diên cắn bờ vai của hắn, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn không ra hỉ nộ gì.
Một lát sau, hô hấp của người đàn ông này tựa như trở nên nặng nề, giọng hắn khàn khàn hỏi: "Được rồi chưa?"
"Đau." Thẩm Diên mang theo khóc nức nở phun ra một chữ.
Bùi Dực liếc nàng, tiếp tục duy trì yên lặng.
Thẩm Diên từ khóe mắt ngẩng đầu đánh giá người đàn ông kia. Kiếp trước, ở trên giường, nàng chính là thuận theo như thế nào dám cắn hắn.
Bởi vì cảm thấy thân phận của mình hèn mọn nên nàng không dám chọc giận Bùi Dực. Cho dù rất đau cũng không dám ngỗ nghịch hắn. Tay nhỏ túm đệm chăn thật chặt, một mình yên lặng thừa nhận, để người đàn ông tùy ý rong ruổi trên người nàng.
Trước kia, nàng khóc cũng không dám khóc quá lớn, sợ quét đi hưng phấn của Bùi Dực.
Vừa rồi nhớ tới quá khứ đau buồn kiếp trước, trong lòng nàng quá mức khó chịu, nhất thời đầu óc nóng lên muốn làm cho người đàn ông này cũng đau một hồi.
Không thể mỗi lần làm đều có một mình nàng đau được.
Thời gian từ từ trôi qua, một lát sau, Bùi Dực lại hỏi: "Có thể chứ?"
Thẩm Diên chớp chớp hàng mi dài ướt át, nói với giọng mũi: "Vẫn đau."
Bùi Dực nhíu mày, huyệt Thái Dương đã nổi lên gân xanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Rượu Lộc Tiên khiến máu trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào, hoa huy*t căng chặt ướt át nóng bỏng bao lấy hắn thật chặt, dương v*t cứng rắn của hắn đã trướng đến sung huyết phát tím.
May thay, sức chịu đựng của hắn cũng tốt, lúc trước mới có thể nhịn không cử động lâu như vậy.
Hiện tại còn bắt hắn tiếp tục nhịn xuống. Hắn đường đường là Thừa tướng một nước, dưới một người, trên vạn người nên sẽ không ấm ức mình thế đâu.
Bùi Dực ôm eo nhỏ của Thẩm Diên, giam cầm nàng dưới thân hắn, hắn khàn khàn giọng ra lệnh: "Đau, cũng chịu đựng cho ta."
"Tướng gia..." Thẩm Diên lộ ra sợ hãi trong mắt, sợ tới mức lại muốn khóc thành tiếng.
Bùi Dực rút ra côn th*t màu tím đỏ chôn sâu ở trong cơ thể Thẩm Diên, mang ra một chất nhầy dính dớp máu xử nữ.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm nơi hai người giao hợp, thẳng lưng cắm xuống dưới, một tiếng òm ọp, dương v*t thô dài đẩy ra nếp gấp thịt non mềm rồi cắm vào đó thật sâu.
"Ưm..." Thẩm Diên nhíu mày cắn môi rên rỉ, ngoài dự đoán, dưới thân cũng không có cảm giác đau đớn kịch liệt, chỉ là chỗ sâu trong hoa huy*t bị quy đầu cực lớn thọc vào có hơi trướng.
Bùi Dực cắm vào, ước lượng cơ thể nhỏ xinh củaThẩm Diên nên lực đạo cũng không quá nặng.
Thẩm Diên sợ đau nên theo phản xạ co rút bụng lại, đường đi ướt nóng xoắn lấy gậy th*t thô to của người đàn ông kia thật chặt.
Lúc Bùi Dực rút ra bên ngoài, tầng tầng lớp lớp thịt mềm chặt