Editor: Mứt Chanh
Sắc mặt Bùi Dực dịu dàng sờ lên cái bụng tròn vo của Thẩm Diên, cảm thấy hẳn là con trai cũng ăn no nên hắn vừa lòng gật đầu.
Đã nhiều ngày, thái độ của Bùi Dực với Thẩm Diên rất là hiền hòa. Thẩm Diên muốn ăn gì, hắn đều cố gắng hết sức phái người làm ra cho nàng.
Thường xuyên hỏi han ân cần với nàng, hỏi nàng có nơi nào không thoải mái hay không, bụng có đau hay không.
Thẩm Diên kinh ngạc với sự dịu dàng của hắn, nhìn dáng vẻ quan tâm của hắn thì trong lòng sinh ra một ít mong đợi nho nhỏ.
Ngày đó, Thẩm Diên ăn uống không ngon, lại bắt đầu nôn nghén. Nàng đều ói ra nước đắng, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch.
Bộ dạng này thật khiến người ta đau lòng, Bùi Dực căn dặn đầu bếp làm vài món ăn phù hợp với thai phụ rồi đút nàng.
Thẩm Diên ăn một miếng đã lắc đầu từ chối, Bùi Dực không chê phiền lụy, mỗi loại đều đút nàng ăn một miếng, nhìn xem nàng thích ăn loại nào hơn.
Thử không dưới mười loại, cuối cùng cũng tìm được món Thẩm Diên thích ăn.
Bùi Dực kiên nhẫn đút Thẩm Diên từng muỗng một, còn lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng cho nàng.
Sau khi đút Thẩm Diên ăn no, đôi mày nhíu chặt của Bùi Dực cuối cùng cũng giãn ra.
Đứa con trai này cũng thật có thể làm ầm ĩ, còn chưa sinh ra đã phải coi nó trở thành tổ tông mà cung phụng.
Bùi Dực lấy một quả mơ chua trong bình đút cho Thẩm Diên, hắn lo lắng hỏi: "Còn muốn nôn không?"
Thẩm Diên ngậm quả mơ chua, trong lòng không hiểu sao lại có chút ngọt, nàng lắc đầu, ngoan ngoãn nói: "Không muốn nôn ra."
"Ừ." Bùi Dực gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra vì tổ tông đến cùng cũng biết ngừng nghỉ.
Bùi Dực nhìn bụng nàng lại lớn không ít, nghĩ ngợi mới nói: "Chờ ta hạ triều trở về vào giờ Mùi, mang nàng đi mua vài bộ quần áo mặc khi mang thai. Quần áo trên người nàng hơi chật, siết bụng không thoải mái."
"Dạ, thiếp thân cảm tạ tướng gia." Khóe môi Thẩm Diên hơi cong lên, đáy lòng sinh ra vài gợn sóng.
Đây là lần đầu tiên Bùi Dực chủ động nói muốn mua đồ cho nàng, tuy rằng không phải món gì quý trọng chỉ là vài bộ quần áo mà thôi nhưng trong lòng nàng lại hơi vui sướng.
Buổi chiều, còn chưa tới giờ Mùi, Thẩm Diên đã chờ ở cửa.
Lần đầu tiên cùng Bùi Dực đi mua đồ, nàng sợ bản thân làm mất mặt Bùi Dực mặt nên cẩn thận ăn mặc một phen.
Nàng vốn sinh ra đã đẹp, tùy ý ăn diện, cho dù vác cái bụng to thì cũng đẹp như cũ mà không gì sánh được.
Thẩm Diên vẫn luôn chờ ở cửa, chờ đến giờ Mùi mà hắn cũng không xuất hiện.
Thẩm Diên nghĩ có lẽ là bận rộn chính vụ nên chậm trễ, đợi lát nữa, hắn sẽ trở lại.
Nàng lại đợi một canh giờ.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, sắc trời bắt đầu tối, chân của Thẩm Diên cũng hơi mỏi nhưng hắn vẫn không trở về.
Bùi lão phu nhân sao có thể để Thẩm Diên bỏ đói đứa bé trong bụng nên lệnh bắt buộc nàng trở về dùng bữa.
Thẩm Diên không chờ nữa, sau khi nàng trở về dùng