Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực chau mày, cái người phụ nữ không biết tốt xấu này, không trừng trị nàng một trận, hắn thân là chồng còn có thể diện gì nữa, một thiếp thất nho nhỏ dám ức hiếp đến trên đầu hắn.
Hắn nâng mông Thẩm Diên lên, vỗ một cái tát thật mạnh xuống.
"Chát" một tiếng, tiếng vỗ tay đặc biệt trong trẻo vang dội.
"A... Đau..." Thẩm Diên co mông khẽ kêu một tiếng.
Mông nàng co rụt lại, đường đi phía dưới cũng đi theo co rụt chặt lại, quấn lấy hàng họ của hắn càng thêm sung huyết cương cứng.
"Ừ... Cắn chặt như vậy... Là muốn bấm gãy gia hay sao?" Bùi Dực sảng khoái rên nhẹ một tiếng, huyệt Thái Dương hai bên nổi gân xanh dữ dội, hắn nhún phần hông, từ từ di chuyển.
Vật nam tính thô to đẩy ra tầng tầng nếp gấp khít khao, chậm rãi hoàn toàn đi vào chỗ sâu trong đoá hoa.
Càng vào bên trong, đóa hoa càng hẹp lại, thịt mềm co quắp cắn chặt gậy th*t của hắn, quy đầu cực lớn bị siết chặt sung huyết tím tái, căng đến mức tựa như muốn nổ tung.
Bùi Dực đè lên trên người Thẩm Diên, nhún phần hông, từng cái đưa đẩy vào trong.
Củ khoai màu đỏ tím ra ra vào vào ở khe thịt nhỏ của nàng, vang lên tiếng nước òm ọp òm ọp. Mỗi lần rút ra đều sẽ chảy ra một luồng chất nhầy ướt đẫm, thấm ướt một mảng khăn trải giường bên dưới hai người.
Đường đi chật chội vừa ướt vừa nóng, tầng tầng thịt mềm không ngừng mút quả chuối thô to vào, sảng khoái khiến trong cổ họng hắn tràn ra một tiếng rên rỉ.
Bùi Dực bị khoái cảm kịch liệt tê mỏi đại não, hắn cũng sắp bắn rồi nên tốc độ nhanh hơn, mãnh liệt đưa đẩy lên, gậy th*t thô dài dùng sức cắm vào trong, xuyên thật mạnh vào cửa động nhỏ hẹp của nàng.
"A a... Ưm... Từ bỏ... Chịu không nổi... O o..." Thẩm Diên nhíu mày, mềm giọng xin tha, hốc mắt đỏ hoe, khóc nhìn thấy mà thương.
Đôi tay nàng bị hắn trói lại nhưng hai chân lại có thể tự do hoạt động nên nàng dùng hai chân đá loạn hắn.
Trong hoảng loạn, gót chân nhỏ trắng nõn đạp vào khuôn mặt điển trai của Bùi Dực, đá lệch đầu của hắn sang một bên.
Không khí đột nhiên hơi tĩnh lặng, Bùi Dực nghiêng đầu không nhúc nhích.
Thẩm Diên khịt mũi, nhỏ giọng khóc nức nở.
Một lát sau, Bùi Dực chậm rãi quay