Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực ngồi dậy tìm kiếm trong phòng nhưng không phát hiện bóng dáng của Thẩm Diên đâu.
Hắn luống cuống, vội vàng xuống giường chạy ra bên ngoài.
"Di nương đâu, di nương ở nơi nào?" Bùi Dực nôn nóng hỏi thị vệ ngoài cửa.
Thị vệ đáp: "Hồi tướng gia, di nương sắc thuốc cho ngài ở phòng bếp.
"
Bùi Dực nghe xong vội vàng chạy đến phòng bếp, hắn vừa bước vào phòng bếp đã thấy bóng dáng nhỏ xinh, không nói hai lời đã xông lên đi ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt.
"Phu quân, chàng tỉnh rồi ạ?" Thẩm Diên ngửi được mùi quen thuộc của hắn thì trong lòng hơi vui vẻ.
Hắn hôn mê nửa ngày lại khiến nàng sợ hãi.
Bùi Dực dụi lên cần cổ trắng nõn của Thẩm Diên, hắn ngửi mùi sữa quen thuộc trên người nàng, cảm thụ được độ ấm và nhịp tim của nàng thì trong lòng yên tâm một chút.
Hắn nhỏ giọng nỉ non: "Diên Diên, Diên Diên của ta còn ở đây, thật tốt.
"
"Ta đương nhiên ở đây, phu quân nói mê sảng gì thế kia, ngã hư đầu rồi hả?" Thẩm Diên nghi hoặc hỏi.
Bùi Dực ôm Thẩm Diên chặt hơn nữa, nhỏ giọng nói: "Quá nhớ Diên Diên, một khắc không gặp, trong lòng lại khó chịu vô cùng, nghĩ đến đầu óc hồ đồ hết rồi.
"
Thẩm Diên dường như hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái, "Phu quân cũng học được miệng lưỡi trơn tru khi nào thế?"
Bùi Dực cười cười cũng không trả lời.
Hắn dắt đôi tay nho nhỏ của Thẩm Diên đi ra ngoài: "Loại chuyện sắc thuốc này có nha hoàn tới làm là được, Diên Diên không cần tự mình làm, mệt mỏi thì ta sẽ đau lòng.
"
Thẩm Diên đi từng bước nhỏ theo hắn rồi nhẹ giọng nói: "Ta lo lắng cho phu quân, cho nên muốn tự mình vì phu quân sắc thuốc.
"
Sau khi Bùi Dực tỉnh lại, đầu óc trào ra ký ức liên tiếp, ngay cả Thẩm Diên và một mình khác ở Nam Dương ở chung hằng ngày, hắn cũng đều nhớ ra.
Hắn đã biết rõ ràng sự tình ngọn nguồn, cũng biết một Bùi Dực khác đó là mình kiếp trước.
Nghe Thẩm Diên trả lời như vậy, hắn chỉ cảm thấy đau lòng nàng.
Kiếp trước bản thân thương tổn nàng như vậy, nàng lại không so đo hiềm khích trước đây mà tốt với hắn.
Diên Diên ngốc nghếch của hắn, Diên Diên tốt như vậy, kiếp trước vì sao bản thân không hiểu được quý trọng cơ chứ.
Hắn thật là gã khốn, kiếp này, hắn nhất định sẽ yêu thương Diên Diên.
Bùi Dực đem Thẩm Diên về phòng, để nàng nằm ở trên giường, hắn sợ mệt nàng nên để nàng nằm nghỉ ngơi cho tốt.
Còn hỏi nàng bụng có đau hay không, con có quấy nàng hay không, khát hay không, có đói bụng không, hắn mang gì cho nàng ăn.
Thẩm Diên lắc đầu, cảm thấy hắn quá khẩn trương, nàng chỉ là sắc thuốc thôi, nơi nào mệt mỏi.
Bùi Dực mặc