Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
Quỷ Bảo chạy đi kiếm khắp các ngõ ngách Thiên Sơn, những nơi Tuyết Nữ có thể tới. Hắn hy vọng tất cả chỉ là một trò đùa, rằng Tuyết Nữ vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nhưng càng tìm, càng kiếm, hắn càng thất vọng. Hình bóng Tuyết Nữ đã không còn nữa. Bức thư từ biệt, chuyện nàng rời đi, chúng là sự thật.
Tại sao?
Tại sao nó lại xảy ra đột ngột như vậy? Thậm chí hắn còn không kịp nhìn nàng, nghe lời nàng nói...
Tuyết Nữ nàng thực đã cùng vị tu tiên giả kia đến Nam hải chữa bệnh rồi ư?
Ngày hôm đó, và thêm nhiều ngày nữa, Quỷ Bảo cố công kiếm tìm. Trên núi, dưới núi, thôn quê, thành trấn, phàm những địa phương Tuyết Nữ từng đặt chân trong hơn bốn năm qua hắn đều không bỏ sót. Song, mặc cho hắn đi bao xa, tìm kiếm bao lâu, Tuyết Nữ vẫn bặt vô âm tín.
Cứ thế, thời gian lặng trôi, chả mấy chốc một tháng trời đã trôi qua...
...
"Vù vù...".
"Vù...".
Trời về đêm gió Thiên Sơn càng thổi mạnh, tần suất càng nhiều. Lẫn trong gió tuyết, một thân ảnh đang lê chân cất bước.
Quỷ Bảo, hắn đã trở về. Dĩ nhiên là chỉ một mình. So với một tháng trước thì lúc này trông hắn tiều tụy đi nhiều. Khuôn mặt hốc hác, da dẻ nhợt nhạt, ánh mắt cũng vô thần...
"Bịch".
Đang bước đi, hai chân Quỷ Bảo chợt khụy xuống, thân mình ngã gục. Hắn đã quá mệt, chẳng thể nào đứng lên nổi nữa. Hiện giờ hắn chỉ muốn nhắm mắt lại, rồi thiếp đi.
"Sư phụ!" Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Kế đấy, một bóng người chạy tới.
Là tiểu nha đầu Quỷ Linh Nhi. Quỷ Bảo vẫn còn nhận ra được. Chỉ có điều hắn đã không thể mở miệng hồi đáp được nữa. Hai mắt hắn đã đóng hẳn lại rồi.
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
...
Quỷ Bảo ngủ, hay đúng hơn là đã hôn mê khá lâu. Hơn một ngày đêm mới tỉnh lại. Khi hắn mở mắt, một khuôn mặt thân quen liền tiếp cận.
"Sư phụ, người tỉnh rồi!".
"Linh Nhi..." Quỷ Bảo nhăn mày, chưa hết mệt mỏi. Hắn đảo mắt nhìn một lượt, bỗng hỏi: "Sư nương con đâu?".
Quỷ Linh Nhi khựng người.
Quỷ Bảo cũng mau chóng ý thức được. Hắn im lặng một lúc, sau đó đứng dậy, đang toan bước đi thì bị Quỷ Linh Nhi níu lại.
"Sư phụ, người muốn đi đâu?".
"Ta phải tìm nàng." Nói rồi Quỷ Bảo nhấc chân.
Nhưng lại một lần nữa thân mình hắn bị níu giữ.
Quỷ Linh Nhi dùng cả hai tay ôm lấy ân sư, đôi mắt rướm lệ: "Sư phụ, người đừng như vậy nữa. Sư nương đã đi rồi...".
"Ta...".