Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
"Diệu Lâm." Lạc Mai am chủ nhìn tiểu ni cô, dịu dàng nói: "Con đi lấy ngọc thủy nấu trà mời khách".
Ni cô trẻ tuổi tên là Diệu Lâm liền "Dạ" một tiếng, liếc nhìn Quỷ Bảo một cách rất tình tứ rồi lui ra khỏi phòng.
Lạc Mai am chủ nhìn Quỷ Bảo mỉm cười: "Quỷ thí chủ, bần ni nghe Diệu Lâm bẩm cáo thí chủ là cố tình tìm đến tiểu am này, chẳng hay có điều chi muốn thăm hỏi cậy nhờ?".
Thanh âm của Lạc Mai am chủ rất trong trẻo ôn hoà, hoàn toàn không giống của một bà lão ở tuổi bảy mươi. Quỷ Bảo nghe xong trong lòng mới thầm nghĩ: "Nếu chỉ là một vị lão bà da mồi tóc bạc tầm thường thì chắc chắn không thể có giọng nói hiền hòa như một thiếu nữ như vầy được. Vị Lạc Mai am chủ này, mười quá chín ắt hẳn là kẻ tu tiên luyện đạo".
Quỷ Bảo điềm đạm nói: "Không giấu gì Am chủ, hôm nay tại hạ mạo muội tìm đến đây là muốn nhờ Am chủ chỉ điểm đôi điều".
"Quỷ thí chủ có điều chi vướng mắc?".
"Am chủ, xin hỏi Am chủ có phải là tu tiên giả?".
Nghe tới ba chữ "tu tiên giả", nét mặt Lạc Mai am chủ liền biến đổi. Nhưng rất nhanh nó đã trở lại bình thường.
Lạc Mai am chủ lặng lẽ đưa mắt nhìn Quỷ Bảo, không gật cũng chẳng lắc: "Phải hay không thì thí chủ lại có điều chi cần giúp đỡ?".
Gần như đã khẳng định thân phận của Lạc Mai am chủ, Quỷ Bảo lúc này mới đem mục đích nói ra: "Chẳng giấu gì Am chủ, tại hạ có một thê tử mắc phải căn bệnh trầm kha, sau may nhờ một vị đạo cô thương tình ra tay cứu chữa. Song để chữa trị...".
Quỷ Bảo kể, Lạc Mai am chủ im lặng lắng nghe. Chừng khi nghe hết, vị lão ni này mới thở nhẹ một hơi, khẽ lắc đầu: "Thì ra Quỷ thí chủ đây là đang kiếm tìm thê tử. Đáng tiếc, mong cầu của thí chủ bần ni e rằng không thể giúp được".
"Am chủ, người thật không biết sao..." Quỷ Bảo vẫn chưa hết hi vọng, hắn hỏi: "Am chủ, liệu người có thể chỉ cho tại hạ một con đường?".
"Việc này...".
Lạc Mai am chủ nhẹ cau mày, thần tình do dự.
Thấy vậy Quỷ Bảo mới quỳ gối cầu xin: "Am chủ, xin người hãy giúp đỡ".
"Kìa, Quỷ thí chủ sao lại làm vậy? Hãy mau đứng lên".
Đợi cho Quỷ Bảo đứng dậy, Lạc Mai am chủ mới thở dài nói: "Thật ra bần ni biết có một người có thể giúp được cho thí chủ. Người này tu vi thâm hậu, vẫn thường ngao du tứ hải chứ không ngồi tịnh tu một chỗ giống như bần ni. Đồng đạo trong giới, các tông môn lớn nhỏ người đó đều nắm rõ".
"Am chủ, người đó là ai? Tại hạ làm sao mới có thể gặp được?".
"Người đó thân phận cũng như bần ni, là môn hạ Phật môn. Song...".
Nói tới đây thì thần tình của Lạc Mai am chủ lại càng thêm phức tạp: "Hiện giờ người đó đã sa đoạ, căn bản là một kẻ bại hoại của Phật môn. Chỗ người đó tĩnh tu trước đây, hiện nay đã biến thành một nơi ô uế, nhuốm màu nhục dục".
"Quỷ thí chủ, bần ni thấy thí chủ là một người trẻ tuổi phong lưu như vậy, chỉ e nếu bước vào trong đó rồi thì tất sẽ trầm luân trong dục vọng không có cách nào tự thoát ra được".
Quỷ Bảo nhíu mày. Theo như lời của Lạc Mai am chủ thì người kia cũng là một ni cô, song hiện nay đã sa đoạ, đắm chìm trong lạc thú trần gian. Như vậy, nếu hắn muốn đi tìm y thị mà nói...
"Am chủ...".
Quỷ Bảo mở miệng, đang định nói thêm gì đó thì tiểu ni cô Diệu Lâm đã đi vào. Trên tay tiểu ni cô lúc này là một khay trà khói bốc nghi ngút. Trong khay có hai chén ngọc màu sắc lung linh, một chén được tiểu ni cô đem đặt ở trước mặt Quỷ Bảo, một chén còn lại thì đặt ở trên vân sàng của Lạc Mai am chủ.
Lạc Mai am chủ nâng chén trà, đưa mắt nhìn Quỷ Bảo, mỉm cười nói: "Thảo am ở nơi hoang vắng, không có vật gì để đãi khách, xin Quỷ thí chủ hãy dùng qua thứ ngọc thủy này".
Quỷ Bảo nâng chén trà khẽ nếm một chút, nhận thấy thứ trà này quả nhiên rất thơm, liền gật gù ra chiều tán thưởng. Sau đó, hắn đợi tới khi Lạc Mau am chủ buông chén trà xuống, mới nói: "Am chủ, xin am chủ hãy nói cho tại hạ biết nơi vị tiền bối kia cư ngụ".
Lạc Mai am chủ khẽ cau mày: "Quỷ thí chủ, bần ni đã nói kẻ đó bây giờ đã là bại hoại Phật môn, chỗ đó hiện đã biến thành chốn nhục dục ô uế mà thí chủ vẫn muốn đi tìm hay sao?".
Quỷ Bảo đáp, giọng kiên quyết: "Thê tử tại hạ đã thất tung suốt mười hai năm nay, không thể không tìm. Chỉ cần có một tia hy vọng thì tại hạ nhất định phải thử".
"Haizz...".
Lạc Mai am chủ thở dài.
"Thôi được rồi, nếu thí chủ đã kiên quyết như vậy thì bần ni cũng không can ngăn nữa. Theo bần ni quan sát thì Quỷ thí chủ hẳn cũng không phải thường nhân, người kia chưa chắc đã mê hoặc được".
"Diệu Lâm." Quay sang tiểu ni cô, Lạc Mai am chủ bảo: "Con hãy dẫn Quỷ thí chủ ra ngoài am và chỉ cho thí chủ nơi ở của người kia".
Tiểu ni cô Diệu